Chương 3 - CẨM HOA
06
Chỉ là một đôi ngọc trai thôi mà, ta còn có đồ lớn hơn thế.Nhưng điều không thể chấp nhận được chính là hắn để ta nhặt lại đồ người khác không cần đến nữa.
Năm ngoái trước sinh nhật ta, Mạnh Diệp nài nỉ rất lâu, hỏi ta về kiểu dáng, hoa văn và kỹ thuật chế tác hoa tai đang thịnh hành trong kinh thành. Không chịu nổi sự đeo bám của hắn, ta bèn hỏi lại hắn định làm gì.
Hắn uất ức xoa xoa mũi, nhỏ giọng than phiền:
“Ta chỉ muốn tự tay làm cho phu nhân một đôi hoa tai, sao nàng không giả vờ như chẳng hay biết gì.”
Đêm ấy, ta cặm cụi bên đèn, giảng giải tỉ mỉ cho hắn suốt một đêm. Hắn nghe rất chăm chú, bảo ta đợi tin vui. Trong lòng ta tràn đầy niềm mong đợi bất ngờ mà hắn sẽ dành cho mình.
Nhưng đến ngày sinh nhật, hắn tặng ta một đôi vòng ngọc trắng. Ta hỏi khuyên tai đâu, hắn khựng lại một chút rồi cúi thấp đầu:
“Ta vụng về, làm không nên, không dám để nàng chê cười.”
Hóa ra, tâm sức của hắn đã dành hết cho người khác, còn ta chỉ nhận được sự qua loa. Đôi vòng ngọc ấy, phải được tiểu cô nương cho phép, hắn mới dám mang đến tặng ta.
Ta ngày ngày đeo nó, tự cho là tình ý ngập tràn, hóa ra chỉ là sự sỉ nhục của người khác.
Rất lâu trước đó, hắn có công vụ và dã mang theo nàng tới Giang Nam trong vòng nửa năm. Nửa năm ấy, hắn cùng nàng du ngoạn đêm trên sông Tần Hoài, cõng nàng leo lên đỉnh Hoàng Sơn. Thậm chí, trên con sông Trường Giang dài dằng dặc, hắn đã ôm nàng trong lòng, âu yếm suốt cả một đêm.
Những nơi ta từng hứng khởi đưa hắn đi qua, hắn đều đưa người mới đi lại một lượt. Bà lão làm bánh hoa quế cho chúng ta năm nào mắt mờ lưng còng, hỏi thăm ta vài câu rồi chúc mừng hắn đã toại nguyện, có được một thiên kim, diện mạo còn giống phu nhân đôi phần.
Tiểu cô nương vênh mặt nói:
“Ta cũng đâu phải nữ nhi của nàng, lão bà xui xẻo đó, bà ta nào có phúc khí ấy.”
Còn hắn nói gì nhỉ?
Hắn cười, chạm vào mũi nàng, đùa rằng nàng thật nhỏ nhen, chỉ toàn ghen tuông vớ vẩn.
“Chạm đến nỗi đau của người khác làm gì? Nàng giúp ta sinh thêm vài đứa nữa là được rồi.”
Hóa ra, ta chỉ là người ngoài không đáng nhắc tới. Lời hắn nói như một cái tát âm ỉ, đánh cho tình cảm năm xưa của ta tan tành theo mây khói.
Ôn Vân Dương nhận được thứ tình yêu vừa rõ ràng vừa mãnh liệt nên nàng ngạo mạn nói với hạ nhân:
“Nữ nhân hoa tàn ít bướm ấy, lấy gì mà tranh với ta?”
“Đợi ta sinh trưởng tử cho phủ Thái phó, nàng ta có nuốt phải ruồi cũng phải ngoan ngoãn nhận ta vào phủ.”
“Chẳng những phải hầu hạ ta, mà còn phải chăm sóc tốt cho nhi tử của ta.”
Tiểu cô nương treo thẻ nguyện cầu của nhi tử ta lên cổ chó, còn dào dạt đắc ý, bĩu môi hỏi Mạnh Diệp:
“Thế còn lão bà trong viện kia thì sao?”
Mạnh Diệp khựng lại, giọng khẽ khàng:
“Không quan trọng!”
Trong dòng sông thời gian, chúng ta đã đi đến một mối quan hệ không đáng nhắc tới, đạo bất đồng thì chia đường mà đi, ta không tiếc nuối.Điều ta hận là Mạnh Diệp đã khinh thường tình cảm của ta. Điều ta hận, là bọn họ sỉ nhục con ta.
Phương trượng rõ ràng từng nói, thẻ nguyện cầu phải luôn ở bên cha mẹ, mới có thể cầu cho đứa trẻ bạc phận một kiếp sau giàu sang hạnh phúc. Vậy mà hắn lại dung túng người ta treo nó lên cổ chó để đùa giỡn.
Làm cha mẹ, người ta nghĩ cho con cái đời đời kiếp kiếp.Chỉ có thể nói, Mạnh Diệp không xứng làm cha đứa bé của ta.
Đêm ấy mưa lớn, ta ngồi lặng dưới hiên, siết chặt những hồi ức đã ướt sũng nửa thân người. Lạnh lẽo và đau lòng gần như xé toạc ta.Còn phu quân trên danh nghĩa của ta, đang ở viện khác, cùng tiểu cô nương ấy nghe mưa thưởng trà, mơ về tương lai.
Hắn ôm nàng, nhẹ nhàng nói:
“Mẫu thân bảo, nếu thật sự đi đến bước xé toạc mặt nạ của nhau, Mạnh gia trăm vạn lần không thể tuyệt tự, chỉ đành nhẫn tâm bỏ mẹ giữ con.”
“Người phải đi chính là đích mẫu, giữ lại chính là ái tử của ta và nàng.”
Nghe Liên Thành thuật lại từng lời, trái tim ta như bị bóp nghẹt đến không thở nổi. Ta nên sớm hiểu rằng, mười lăm năm, con người sẽ thay đổi.
Mạnh gia trước sau đều bị đè nặng bởi ơn cứu mạng của Tô gia, sớm đã sinh ra bất mãn. Chỉ vì sợ điều tiếng nên không lấy việc con cái khiến ta khó xử.
Nhưng giờ đây, con ruột chính thống đã ở ngay trước mắt, họ làm sao nỡ buông tay?
Mà giờ đây Mạnh Diệp cũng chẳng còn là thiếu niên sáng lạn vì một hộp bánh đậu xanh mà rong ruổi ngàn dặm.
Hắn không bỏ xuống được gia nghiệp mà ta mang đến.
Hắn không chịu nổi lời cười chê không có con nối dõi sau lưng hắn.
Hắn tham lam khi vừa muốn có được cơ thể trẻ trung lại vừa muốn có được cảm giác ngưỡng mộ sùng bái.
Nhưng muốn tất cả, thì thật quá tham lam.
Dù ta đã bị những tháng năm ở hậu viện mài nhẵn góc cạnh, cũng tuyệt đối không phải người chịu nhẫn nhục ngậm đắng nuốt cay để mong cầu trọn vẹn.
Đôi vòng ngọc kia, ta đã đập nát trong cơn mưa tầm tã.
Tình cảm tan vỡ, sai không phải ở ta, người đáng chết cũng không phải ta.
Kẻ phản bội mới đáng bị nuốt nghìn mũi kim châm.