Chương 6 - Cái Chết Trong Ký Túc Xá
Tôi bắt đầu nghi ngờ, không biết mình có từng ngủ hay chưa.
Hay là, tôi chưa từng tỉnh dậy.
Tập 7: Trong túi vật chứng xuất hiện “di thư” nháp do tôi viết
“Cô chắc chắn chưa từng viết những dòng này?”
Đội trưởng Lưu ném một túi vật chứng trong suốt lên bàn, bên trong là một tờ giấy thư bị vò nhăn.
Tôi nhìn chằm chằm vào tờ giấy đó, cổ họng khô khốc, đầu ngón tay vô thức run rẩy.
Trên đó, từng dòng chữ nắn nót hiện lên dưới ánh đèn, nhòe nhoẹt mà quen thuộc đến mức khiến da đầu tôi tê dại:
— “Tôi rất mệt.”
— “Tôi không biết mình có phải là một người đáng ghét hay không.”
— “Nếu một ngày nào đó họ không còn nữa, ít nhất tôi cũng được yên tĩnh.”
— “Đây không phải kết thúc, mà là giải thoát.”
Chữ ký: Tô Dạng, ngày 5 tháng 5.
Cũng chính là — ngày hôm trước họ chết.
—
“Không phải của tôi.” Giọng tôi run run.
“Cô chắc chứ?”
“…Tôi chưa bao giờ viết thứ này!”
“Nhưng nét chữ trên giấy khớp với chữ ký trong hồ sơ của cô ở trường.” Đội trưởng Lưu nói từng chữ một. “Độ nghiêng quen tay và lực bút cũng giống hệt.”
“Hơn nữa, trong hộp bút bên cạnh cô có đúng loại giấy thư này.”
—
Tôi há miệng, không nói nổi một câu.
Tờ giấy đó tôi chưa từng thấy qua tôi không nhớ mình đã viết, tôi không có lý do để viết…
Nhưng mọi thứ đều trùng khớp.
—
“Đây có phải cô viết không?” Anh ta lại truy hỏi.
Tôi nhìn từng câu chữ kia, trong đầu nổ “ầm” một tiếng:
— “Nếu một ngày nào đó họ không còn nữa…”
— “Tôi cũng được yên tĩnh rồi.”
“Tô Dạng.” Nữ cảnh sát đổi tư thế ngồi, giọng dịu xuống. “Có khả năng nào… trong trạng thái không tỉnh táo, cô đã viết nó không?”
Tôi sững lại.
“Không tỉnh táo… ý cô là, tôi…”
“Cô có từng bị ‘mất đoạn ký ức’? Mộng du? Hay những trạng thái ý thức mơ hồ không?”
Đầu tôi như bị búa đập một cú nặng nề.
Một chi tiết bỗng từ đáy ký ức trồi lên:
Hai tháng trước, một đêm tôi thức dậy thì phát hiện mình đang ngồi trên nền gạch ban công, chân lạnh buốt, điện thoại nằm ở đầu giường, mà tôi hoàn toàn không nhớ đã xuống giường khi nào.
Tôi tưởng là do áp lực, nửa mơ nửa tỉnh.
Nhưng đêm ấy, ngón trỏ tay trái tôi có một vết cắt mỏng của giấy.
Tôi không để tâm.
Bây giờ nghĩ lại, đó là — tôi đã viết chữ?
—
“Cô từng đến gặp bác sĩ tâm lý chưa?” Nữ cảnh sát tiếp tục hỏi.
Tôi nghiến răng lắc đầu, nhưng ngay giây sau trong đầu lại vang lên một giọng quen thuộc.
“Bạn học, tình trạng lo âu kéo dài này, tôi khuyên nên làm một bài đánh giá.”
Đó là lời khuyên của bác sĩ y tế trường hồi năm nhất.
Tôi đã không đi.
Tôi nghĩ — tôi không cần.
Tôi không muốn bị dán nhãn.
Nhưng bây giờ, ngồi trong đồn cảnh sát, nhìn bản “di thư nháp” có chữ của chính mình, tôi đột nhiên bắt đầu nghi ngờ:
Nếu — thật sự là tôi viết thì sao?
—
“Chúng tôi không khẳng định cô là hung thủ.” Đội trưởng Lưu dịu giọng. “Nhưng chúng tôi cần đảm bảo, chính cô cũng không phải nạn nhân.”
“Ý anh là gì?”
“Chúng tôi nghi ngờ — cô không phải đang giấu giếm, mà là — quên mất.”
“Hoặc nói cách khác, cô hoàn toàn không biết ‘chính mình’ đã làm gì.”
—
Đầu óc tôi quay cuồng.
Quên? Tôi?
Tôi vẫn nhớ họ xa lánh tôi, nhớ họ không để ý tôi, nhớ họ chụp ảnh không bao giờ gọi tôi —
Nhưng tôi… không nhớ mình đã ngồi suốt đêm trên ban công.
Không nhớ chiếc hoodie của mình bị vứt xuống dưới.
Không nhớ thẻ phòng bị quẹt ra.
Không nhớ — mình đã viết tờ giấy đó.
Tôi bắt đầu thấy lạnh.
Họ không còn chất vấn tôi nữa.
Họ đang hỏi:
— Có chắc “cô” chỉ có một “cô” thôi không?
—
Tờ giấy nhăn ấy được cho trở lại túi vật chứng, như bị đóng gói vào một sự thật còn chờ được bóc ra.
Đội trưởng Lưu nhìn tôi lần cuối, giọng không còn như thẩm vấn mà giống một lời nhắc nhở:
“Cô càng tin mình tỉnh táo, thì càng dễ bỏ qua — mình đã rạn nứt từ lâu.”
—
Tôi nhớ tới câu Trần Lâm để lại:
— “Cô ta không chỉ có một.”
Tôi từng nghĩ “cô ta” là người khác.
Bây giờ tôi bắt đầu nghi ngờ, cô ấy nói — là tôi.
—
Tập 8: Có người nhắn: Cô ấy không phải cô ấy
Tôi được tạm thời đưa đến một phòng bệnh quan sát ngoài trường.
Không phải cách ly, mà là “đánh giá tâm lý tạm thời”.
Cửa không có khóa sắt, nhưng có hai người mặc thường phục đứng canh.
Phòng sạch, trắng, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy bức tường căng ra.
Trên bàn đặt túi đồ tôi mang theo —
Nhật ký, bàn chải, dây buộc tóc, và chiếc điện thoại tôi chưa từng đổi.
Tôi mấy lần định mở nhật ký, nhưng đều dừng lại ở trang đầu.
Tôi không biết bên trong viết gì.
Hay nói đúng hơn — tôi sợ phải biết.
—