Chương 1 - Cách Đối Phó Với Sếp Hãm
Các bạn có bao giờ bị bắt nạt nơi công sở chưa? Một thực tập sinh lương chỉ có hai trăm tệ một ngày lại bị bắt đi mua cà phê, starbucks, trà sữa đắt tiền khao cả phòng, đây còn là yêu cầu của quản lý nên thực tập sinh như tôi không dám nói, đã vậy còn không một ai trả lại tiền, đã đi làm, cực khổ để xin dấu mộc, thế nhưng tại sao còn bắt đút thêm tiền vào miệng ăn của đồng nghiệp?
Quản lý còn quá đáng hơn, cô ta bắt tôi đợi điện thoại 24/7 để cô ta giao việc, nếu không làm được thì đừng hòng có dấu mộc, ngày nào tôi cũng đợi diện thoại trong tâm trạng nơm nớp lo sợ, tới sáng hôm sau thì cô ta lại bảo quên giao việc, nên bắt tôi ở lại tăng ca tới 8, 9 giờ tối, về vẫn phải đợi điện thoại, ngày nào cũng vậy khiến tôi stress suýt điên rồi.
Nhà tôi nghèo lắm, ba mẹ đã chắt chiu ở quê để tôi học đại học, tôi có đi làm thêm nhưng năm nay là năm đồ án chất đống cộng thêm tín chỉ thực tập yêu cầu, tôi còn phải xin thêm tiền để mua cà phê cho cả phòng (đồng nghiệp), thực tập cần ba tháng, mới có một tháng tôi đã chịu không nổi.
Mọi người có cách nào xử lý không? Giúp tôi với.
[Reply, 18k+] Ngũ Nguyệt Chi Danh
Dạo gần đây công ty tôi có điều một người phụ trách rất trẻ từ trụ sở chính về.
Cô tên Xuân Hòe, dù thông minh nhưng tính cách thì phải nói là khó chịu vô cùng: Thích làm khó người khác. Mà tôi đoán chắc là lần đầu cô làm quản lý một chi nhánh, vừa nắm được tí quyền lực đã muốn thể hiện uy quyền nên lâu lâu lại giở trò không đâu.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi và cô cũng không đến mức xung khắc. Phần lớn là vì tôi nắm bắt được tính cách cô. Hai điểm yếu chí mạng của cô là: tham lam và tự mãn. Chỉ cần vài lời nịnh nọt là cô đã quên mất mình là ai. Với tôi kiểu người như vậy không khó đối phó.
Trong mắt cô, tiền của công ty giống như tiền túi của mình, cô có thể tiêu xài vô tội vạ, nhưng khi người khác đến xin các khoản chi hợp lý cho công việc, cô lại coi như phạm trọng tội. Thậm chí cô còn thích lấy danh nghĩa công ty để chi tiêu cá nhân.
Có một lần vào thời kỳ dịch bệnh (năm 2020), tôi đi công tác về Bắc Kinh, mã thông hành của tôi chuyển sang màu đỏ nên không thể vào công ty, vì thế tôi đành phải làm việc tại nhà. Nhưng cô nhất quyết bắt tôi ra ngoài để trao đổi công việc. Thực ra mọi việc hoàn toàn có thể giải quyết trực tuyến (online), chẳng có gì cần thiết phải gặp mặt.
Cô hẹn tôi đến một quán cà phê gần công ty, nói tôi tự nghĩ cách vào trung tâm thương mại vì tất cả đều yêu cầu mã thông hành. Tôi nói không nghĩ ra cách nào, cô bèn gửi ảnh chụp màn hình mã thông hành của mình, bảo tôi dùng để lách qua.
Vào được quán cà phê, tôi gọi một ly cà phê rồi ngồi đợi. Một lúc sau, cô đến cùng một nữ quản lý phòng ban khác tên Phương Thấm. Cả hai vừa đến đã than thở họp hành cả buổi sáng đói không chịu nổi, liền gọi đủ thứ bánh sandwich, đồ ngọt và thức uống. Cô còn bảo tôi ngồi lại, lát nữa xách đồ lên giúp, tất nhiên là không trả tiền. Cô chỉ buông một câu: “Lát nữa tôi gửi tiền cho.”
Nữ quản lý tên Phương Thấm thấy vậy cũng gọi một đống đồ ăn uống, rồi hai người rời đi, chẳng ai thanh toán.
Tôi nhìn tình hình thì biết ngay chẳng có ý tốt gì, thế là quyết định tách hóa đơn ra.
Tôi thanh toán trước, lấy hóa đơn rồi mang lên lầu. Đến nơi, tôi đưa hóa đơn cho từng người, vừa cười vừa nói:
“Giám đốc Xuân, đây là hóa đơn phần của chị. Còn đây, Phương Thấm, hóa đơn của cô.”
Xuân Hòe liếc qua hóa đơn, cười nhạt: “Lấy hóa đơn làm gì? Chuyện này có phải tiếp khách đâu, tiêu dùng cá nhân thế này không thể thanh toán qua công ty.”
Tôi cười: “Đúng rồi, em biết chứ. Nhưng emlàm vậy cho dễ tính toán thôi.”
Nói xong, tôi mở mã thanh toán trên điện thoại, nhập sẵn số tiền, đưa trước mặt cô: “Giám đốc Xuân quả là gương mẫu! Một người lãnh đạo luôn kiểm soát chi phí chặt chẽ như chị thật khiến mọi người ngưỡng mộ. Nào, đây là phần của chị, tổng cộng 239 tệ, quét mã là được rồi.”
Tôi vừa nói vừa cười, mã thanh toán vẫn chìa ngay trước mặt cô.
Xuân Hòe có lẽ không ngờ tôi lại làm thế, giả vờ bận rộn rồi nói: “Chờ chút, tôi trả lời tin nhắn cái đã.”
Tôi thu điện thoại về, chỉnh lại số tiền, rồi quay qua Phương Thấm: “Sếp Xuân đang bận, thôi Phương Thấm, vậy cô thanh toán trước nhé. Phần của cô là 179 tệ.” Nói xong, tôi chìa điện thoại sát mặt Phương Thấm.
Phương Thấm còn không muốn trả tiền hơn, vì cô ta biết rõ, nếu cô ta trả số tiền này thì đúng nghĩa là mất trắng. Xuân Hòe thì có thể viện đủ lý do để công ty thanh toán, nhưng Phương Thấm thì không, bởi việc cô ta báo cáo chi tiêu phải có chữ ký của Xuân Hòe. Mà Xuân Hòe đã nói rõ, đây là tiêu dùng cá nhân, không thể báo cáo.
Thế là Phương Thấm bắt đầu lần lữa, viện cớ: “Chờ chút đi.”
Tôi chẳng thèm nhân nhượng. Cô ta thích chiếm lợi, vậy thì để xem lần này tôi cho cô ta được lợi thế nào. Tôi tiếp tục thúc giục:
“Phương Thấm, mau lên, 179 tệ tất cả, hóa đơn đây. Cô quét mã trả cho tôi nhanh đi, lát nữa cô quên mất thì tôi biết tìm ai đòi? Chẳng lẽ cô định để tôi trả giúp cô à? Tôi mời chị Xuân thì không sao, dù gì chị ấy cũng là sếp. Nhưng chị Xuân sẽ không thèm chiếm lợi từ một nhân viên quèn như tôi đâu. “