Chương 9 - Bức Thư Từ Địa Phủ
Tờ giấy khẽ rung lên, giống như cậu ta bật cười.
Lại nổi lên hàng chữ mới: “Sách là người sống viết, làm sao hiểu rõ bằng tôi được?”
Hình như… cũng đúng.
Tôi thấy hơi buồn, nhưng cũng thấy thú vị.
Không nhịn được, khẽ bật cười.
Bao nhiêu năm rồi, dường như chỉ có cậu ấy khiến tôi cười ra tiếng.
Có người bên cạnh giật mình nhìn tôi, vẻ mặt hoảng hốt.
Tôi không muốn dọa người khác, lập tức đứng dậy rời đi, tìm một góc vắng vẻ ngồi xuống.
Tôi nhìn tờ giấy: “Tôi mang ống tiết kiệm ra biển đốt cho cậu nhé?”
Thẩm Vọng không có mộ.
Khi còn sống, cậu từng nói với tôi, sau khi chết muốn rải tro cốt xuống biển.
Cậu bảo dưới đất quá bí bách, không bằng biển, rộng lớn và tự do.
Sau khi cậu qua đời, tro cốt được đặt ở nhà tang lễ, không ai đến nhận.
Đợi tôi khỏi trận bệnh nặng ấy, tôi mới đến nhận lại rồi rải xuống biển.
Tờ giấy trả lời: “Được, cảm ơn.”
Ở địa phủ mấy năm mà lễ độ lên hẳn.
Tôi bàn bạc với cậu ta xong, lại lo lắng nói:
“Biển lớn như vậy, tôi đốt ở bờ biển, cậu chắc chắn nhận được chứ?”
Cậu đáp:
“Có thể.
“Biển nối liền với trời đất, cũng có thể nối với linh hồn.”
Tôi vẫn thấy không yên, vô thức hỏi:
“Nếu tôi mang nó xuống đưa cho cậu tận tay… có phải sẽ tốt hơn không?”
Dù sao, tôi cũng định nhảy xuống biển rồi.
Tờ giấy bỗng khựng lại giữa không trung.
Một lúc rất dài, không hề nhúc nhích.
Rồi từng nét, từng nét thật chậm, như run rẩy mà viết ra tên tôi:
“Lâm Tịch.”
Giống như người ấy đang lo lắng gọi tôi.
À phải, cậu ấy chắc vẫn chưa biết tôi sắp chết.
________________________________________
15
Tôi gượng gạo cười: “Đùa thôi mà.”
Tờ giấy hồi lâu không đáp.
Tôi còn tưởng nó biến mất rồi.
Đến khi chữ lại hiện lên, nguệch ngoạc hơn trước, như là… không vui:
“Không buồn cười.”
Tôi nhìn những hàng chữ cứ hiện rồi mờ đi.
Thật ra về chuyện mình sắp chết, tôi cũng đâu phải hoàn toàn thản nhiên.
Cơn đau trong đầu lại ập tới, co rút, dữ dội.
Xương cốt đau, nướu cũng đau.
Bác sĩ nói, giai đoạn cuối của bệnh bạch cầu, bạch cầu bất thường xâm nhập tủy xương và các mô khác.
Khiến tủy xương và các khớp đau dữ dội, đều là bình thường.
Những cơn đau luôn đến bất ngờ.
Cơ thể tôi mất kiểm soát co lại, gần như muốn quỳ xuống.
Tờ giấy vẫn lơ lửng trước mắt.
Tôi không chắc cậu ta có thể nhìn thấy tôi, hay chỉ nghe được tôi nói.
Một giọt máu mũi rơi xuống cổ áo.
Tôi vội vàng quay đi, quay lưng về phía tờ giấy.
Lấy cớ vào nhà vệ sinh, tôi loạng choạng rời khỏi đó.
Tờ giấy không đi theo.
Tôi vào buồng vệ sinh, khóa cửa lại.
Vốc mấy viên thuốc giảm đau nuốt khan.
Nhưng thuốc ngày càng kém tác dụng.
Tôi vẫn đau.
Thu mình dưới sàn buồng nhỏ, mê mê man man rồi ngất đi.
May là khi tỉnh lại, thời gian lên máy bay vẫn chưa trễ.
Loa phát thanh đang gọi tên tôi, tôi vội ra ngoài, vốc ít nước lạnh lên mặt rồi đi qua cửa lên máy bay.
Không còn thấy tờ giấy, tôi âm thầm thở phào.
Nếu có thể, tôi thật sự không muốn để cậu ấy thấy bộ dạng quá thảm của mình.
Điện thoại vang lên, Lục Kình gọi đến.
Tôi tắt máy, anh ta liền liên tiếp gửi tin nhắn:
“Tiểu Tịch, em đang ở đâu?”
“Nghe lời, nói với anh đi.
“Có chuyện gì chúng ta nói chuyện, đừng lấy mạng mình ra đùa.”
Thật lòng mà nói, tôi thấy thật ghê tởm.
Tôi không trả lời.
Anh ta lại gửi tin:
“Ba mẹ đã nấu cơm, chờ em về, theo anh về Nam Thành nhé.
“Từ nay chỉ còn nhà chúng ta bốn người, không có Lục Giai Giai, được chưa?”
Được chưa?
Nghe cứ như ban ơn.
Tôi xóa tin nhắn, rồi cả số của anh ta.
Kéo toàn bộ số của nhà họ Lục vào danh sách đen.
Người sắp chết.
Thứ tình thân tôi khao khát bao năm, giờ đã không còn cần nữa.
Thứ gì tôi cũng không cần nữa.
Tôi bước qua cửa lên máy bay, vào khoang.
Nhân gian chẳng còn gì khiến tôi vương vấn.
Máy bay đưa tôi đến biển, tôi phải đến đó, gặp một người đã chết.