Chương 1 - Bóng tối sau ánh sáng

1

Nhận được tờ kết quả chẩn đoán mỏng manh, tôi đứng trước cổng bệnh viện, định gọi điện cho Tống Tùy.

Màn hình danh bạ, tôi mở rồi lại đóng.

Điện thoại của anh ấy đã hiện lên trước.

Giọng nói ở đầu dây bên kia vẫn trầm thấp, lạnh nhạt như mọi khi, nhưng khi gọi tên tôi, lại mang chút dịu dàng:

“Nhiên Nhiên, tối nay anh có việc, không về ăn cơm. Có lẽ tối về cũng muộn, em ngủ sớm đi.”

Những lời muốn nói mắc kẹt trong cổ họng.

“…Vâng.”

Vẫn là sự ngắn gọn như thường lệ, bên kia vang lên tiếng bận, nhưng tôi vẫn giữ nguyên tư thế nghe điện thoại.

Ánh chiều tà nơi chân trời đỏ như m,áu.

2

Tôi và Tống Tùy đã kết hôn được bốn năm.

Còn tôi yêu anh ấy đã gần mười năm rồi.

Tôi may mắn vì khi ấy, Tống Tùy bị gia đình giục giã, liên tục đi xem mắt. Đúng lúc gặp tôi, điều kiện ngoại hình không tệ, thế là bàn bạc rồi trực tiếp đi đăng ký kết hôn.

Tống Tùy cần một người vợ, và tôi vừa vặn phù hợp.

Anh là người lạnh lùng, ít nói, không bộc lộ cảm xúc, cũng hiếm khi biểu lộ vẻ mặt nào khác.

Tôi giữ ấm cho tảng băng này hai năm, cuối cùng cũng đợi được ngày băng tuyết tan chảy vì tôi.

Chúng tôi bắt đầu giống như một cặp vợ chồng bình thường, sống giữa những bộn bề của cơm áo gạo tiền, từng chút một trở thành dáng hình lý tưởng mà tôi luôn mong đợi.

Nhưng giấc mơ đẹp này, vừa mới kéo dài chưa bao lâu, đã sắp bị đ,ánh vỡ.

Hôm nay, bác sĩ nói tôi đã được chẩn đoán mắc ung thư tuyến tụy.

Và tôi cũng biết, hôm nay là ngày Bạch Nguyệt Quang của anh ấy – Tô Đường – trở về nước.

Vì vậy, anh vội vàng cúp điện thoại của tôi để đi gặp người mà anh hằng mong nhớ.

3

Tôi không ăn cơm, ngồi đợi anh trong phòng khách rất lâu.

Đợi đến khi đêm khuya, cửa phòng khách mới mở, tôi bị tiếng động làm cho tỉnh khỏi giấc ngủ mơ màng.

Tống Tùy nhẹ nhàng đóng cửa, bước chân cũng rất khẽ. Đèn phòng khách sáng lên trong khoảnh khắc, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.

Anh chỉ sững người một chút, rồi nhíu mày:

“Sao còn chưa ngủ?”

“Ngủ quên trên ghế thôi.”

Tôi mỉm cười nhìn anh:

“Nghe thấy tiếng động nên tỉnh dậy.”

Tống Tùy “ừ” một tiếng, nét mặt điềm tĩnh.

Tôi bước lên nhận lấy chiếc áo khoác của anh, mùi hương trầm pha lẫn hương hoa dành dành xộc vào mũi, khiến tôi buồn nôn.

Đây là mùi hương mà Tô Đường thích nhất.

Trong ngày mà tôi được chẩn đoán mắc bệnh nan y, chồng tôi đã lái xe đi đón người con gái mà anh ấy yêu nhất từ sân bay.

4

Tôi đáng lẽ phải hỏi anh, nhưng chỉ mở miệng, rồi không nói gì cả.

Dường như không có chuyện gì xảy ra.

Sáng hôm sau, tôi vẫn dậy sớm như thường lệ, chuẩn bị bữa sáng cho Tống Tùy.

Anh bị đau dạ dày.

Lần đau nặng nhất, anh phải nằm viện nửa tháng, và tôi đã ở bên cạnh chăm sóc anh suốt thời gian đó.

Các bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều nói rằng anh thật may mắn khi cưới được một người vợ tốt.

Tống Tùy ngồi trên giường bệnh, sắc mặt mệt mỏi, ánh mắt nhìn tôi không gợn sóng.

Khi chỉ còn hai chúng tôi trong phòng bệnh, anh lên tiếng:

“Tìm một hộ lý cũng giống vậy thôi.”

Động tác gọt hoa quả của tôi khựng lại, vỏ quả vốn đang liền mạch thì bị đứt. Anh dường như nhận ra điều đó, lại nói thêm:

“Em không cần phải vất vả thế này.”

“Không giống nhau.”

Thực ra, cũng chẳng có gì khác.

Nhưng con người luôn nghĩ rằng tự tay làm vẫn tốt hơn nhờ người khác.

Đối với người mình yêu, luôn quan tâm hơn cả người khác.

“Khác chỗ nào?”

Tôi nhìn anh, mỉm cười, đưa ra một câu trả lời chẳng liên quan:

“Anh là chồng em.”

Dạ dày của anh không được chữa khỏi hoàn toàn. Sau khi xuất viện, tôi luôn cố gắng chăm sóc sức khỏe cho anh.

Tống Tùy là người cuồng công việc, thường bận đến mức quên cả ăn.

Mỗi sáng, tôi đều dậy sớm nấu bữa sáng cho anh. Có khi rảnh rỗi, tôi sẽ mang cơm trưa đến công ty cho anh.

Lúc bận rộn, tôi sẽ nhắc anh ăn cơm đúng giờ.

Thói quen ấy cứ thế kéo dài hai, ba năm, ví dụ như thói quen dậy sớm.

Hôm nay, Tống Tùy dậy sớm hơn thường lệ.

Tôi chưa kịp chỉnh lại cà vạt cho anh, đã thấy anh cầm hộp cơm trên bàn, vội vàng ra ngoài.

Khi bước ra cửa, anh khựng lại một chút, quay đầu nhìn tôi đang đứng trong phòng khách. Trên khuôn mặt không cảm xúc ấy, thoáng hiện chút ấm áp, như tuyết mới tan.

“Anh ra ngoài đây, Nhiên Nhiên.”

“Đi cẩn thận.”

Vẫn như vô số buổi sáng trước đó.

5

Buổi trưa, tôi quyết định mang cơm đến công ty cho Tống Tùy, chỉ là ý nghĩ nảy ra trong chốc lát.

Tôi không nói trước với anh, nhưng lễ tân ở công ty anh quen biết tôi, chỉ chào một câu rồi để tôi lên.

Tôi đã đến công ty anh nhiều lần.

Anh cũng từng thoải mái giới thiệu tôi với mọi người:

“Đây là vợ tôi.”

Cách gọi này mang chút hơi hướng cổ điển của thế kỷ trước, nhưng lại khiến người ta liên tưởng đến tình yêu thủy chung không đổi.

Tôi cũng ngỡ rằng, chúng tôi có thể sống như vậy cả đời.

Nhưng cuộc sống luôn thích trêu đùa.

Ban đầu cho bạn giấc mơ đẹp, rồi lại nghiền nát nó.

Để bạn trong đống đổ nát, nhìn thấy bản chất xù xì của nó.

Ví dụ như bây giờ.

Tôi nhìn thấy chồng mình, đang nói chuyện với Tô Đường – người con gái xa cách lâu ngày nay gặp lại.

Trên tay cô ấy, là hộp cơm sáng mà tôi đã chuẩn bị cho Tống Tùy.

Tô Đường dường như chẳng thay đổi gì, vẫn giữ dáng vẻ như thời đại học. Mái tóc dài buông xõa trên vai, nụ cười như một chú mèo vừa vô hại vừa láu cá.

“Cảm ơn nhé, Tổng giám đốc Tống. Bữa sáng rất ngon.”

“Không có gì.” Tống Tùy nhận lại hộp cơm.

Tô Đường còn định nói thêm gì đó, nhưng ánh mắt vô tình lướt qua tôi đang đứng không xa.

Cô ấy bỗng tỏ vẻ ngạc nhiên, mắt cong như vầng trăng non:

“Nhiên Nhiên!? Lâu quá không gặp!”

Cô ấy nhanh chóng bước tới, định nắm lấy tay tôi, nhưng khi nhìn thấy hộp cơm trong tay tôi, bỗng khựng lại:

“Em mang cơm cho Tống Tùy sao? …Bữa sáng cũng là em chuẩn bị cho anh ấy đúng không?”

“Xin lỗi nhé, sáng nay chị hơi bị hạ đường huyết, nên Tống Tùy để chị ăn mất rồi. Nếu biết đó là em làm cho anh ấy, chị đã không ăn. Nhưng phải nói là, tay nghề của em thật tuyệt vời.”

Tất nhiên là tốt rồi.

Dạ dày của Tống Tùy không tốt, lại kén ăn.

Tay nghề nấu nướng của tôi là từng chút một luyện ra vì anh ấy.

Anh biết điều đó.

Tôi mỉm cười, giống như cô ấy, nhưng giấu bàn tay mình ra sau lưng, móng tay đã cắm sâu vào da thịt.

Khoảnh khắc đó, ngoài cơn giận dữ, tôi còn cảm thấy một sự không cam tâm mãnh liệt.

Kế hoạch trả thù dường như đã hình thành rõ ràng trong đầu tôi vào giây phút đó.

6

Tôi biết, Tống Tùy sẽ không ngoại tình.

Dù vậy, sự xuất hiện của Tô Đường vẫn khiến tôi bất an.

Tôi cố gắng đóng vai một người vợ đủ tiêu chuẩn.

Sợi dây đạo đức và trách nhiệm sẽ trói buộc Tống Tùy, nhưng tôi không biết người đầu tiên không chịu nổi sẽ là anh hay là tôi.

Buổi tối khi anh về, anh mang theo một món quà.

Viên kim cương màu hồng lấp lánh dưới ánh đèn, thiết kế tinh xảo, nhìn là biết giá trị không nhỏ.

Rất đẹp.

Nhưng tôi không thích.

Tôi hiếm khi đeo trang sức, chỉ khi phải tham dự tiệc cùng Tống Tùy mới trang điểm cầu kỳ.

Tống Tùy không giỏi ăn nói, tôi hiểu món quà này chẳng qua là lời xin lỗi và bù đắp cho chuyện xảy ra sáng nay.

Tôi vẫn mỉm cười nhận lấy.

Sắc mặt anh có chút dịu đi. Tôi không biết là vì tôi không tính toán, hay vì tôi không giận Tô Đường.

Tôi tiện tay đặt chiếc hộp vào ngăn kéo, lên giường trước anh nhưng mãi không ngủ được.

Khi anh trở về phòng, nằm xuống bên tôi, mùi hương trầm quen thuộc bao trùm lấy tôi.

Anh nhẹ nhàng ôm tôi từ phía sau.

Nhiệt độ cơ thể anh xuyên qua lớp áo mỏng, truyền sang tôi.

Tôi nhắm mắt, giữ nhịp thở đều đặn.

Đợi đến khi anh chìm vào giấc ngủ, tôi vẫn không hề thấy buồn ngủ.

Cơn khó chịu ở phần trên bụng càng lúc càng nặng.

Tôi mở mắt.

Ánh trăng rọi qua cửa sổ, trải dài một màu bạc trên sàn.

Tôi nhìn rất lâu, lâu đến mức thế giới yên tĩnh như chỉ còn mình tôi.

Lúc đó, tôi mới chậm rãi nhớ ra:

Tôi sắp ch,et rồi.

6

Sáng hôm sau, tiễn Tống Tùy ra cửa, điện thoại của tôi nhận được thông báo từ lịch.

Tôi liếc nhanh qua, mới nhớ ra hôm nay là ngày đến thăm mẹ.

Bố mẹ tôi ly hôn từ khi tôi còn nhỏ. Bố không yêu mẹ, từ lâu đã có mối quan hệ khác và sinh ra một cô con gái lớn hơn tôi.

Mẹ tôi một mình nuôi tôi khôn lớn, vừa làm cha vừa làm mẹ. Vì vậy, tôi tự hứa sẽ học hành thật giỏi để báo đáp bà.

Nhưng vận may không mỉm cười với tôi, tôi trở thành mục tiêu bị bắt nạt trong nhóm nhỏ ở trường.

Dù tôi không làm gì sai, có lẽ chỉ vì trang phục của tôi không hợp mắt họ, hoặc chỉ vì một câu nói nào đó khiến họ để bụng.

Tôi không dám nói với mẹ, thầy cô cũng không quản được họ. Càng phản kháng, họ càng lấn tới.

Hôm bị bao vây bởi cả đám, tôi đã định dùng đến viên gạch trong cặp, cầm nó trong tay khiến tôi có chút an tâm.

Cô gái đứng đầu nhóm nhìn tôi bằng ánh mắt khinh miệt, sẵn sàng tuyên án.

Và rồi, Tống Tùy xuất hiện.

Anh rất thông minh, biết rằng chuyện này sẽ không chỉ xảy ra một lần.

Anh cố ý bảo vệ tôi, giúp tôi tránh khỏi những lần trả thù tiếp theo, để tôi có thể bình yên vượt qua ba năm cấp hai.

Vì thế, tôi không chút do dự mà theo đuổi anh, thi đỗ vào cùng trường đại học với anh, cố gắng trở thành một người tốt hơn.

Nhưng tôi đến muộn một bước.

Cũng như anh là ánh sáng của tôi, anh từng gặp một ánh sáng của riêng mình – Tô Đường.

Cô ấy, chính là chị gái cùng cha khác mẹ của tôi.

7

Tôi mang ít quà đến cho mẹ. Bây giờ bà đã có một gia đình mới. Tôi chỉ ngồi lại mười mấy phút, trò chuyện vài câu đơn giản rồi lịch sự chào tạm biệt.