Chương 13 - Bỗng Dưng Trơ Thành Vợ
“Cảm ơn thầy, chúc thầy sinh nhật vui vẻ.”
“Dạo này em làm gì rồi?”
“Em làm giáo viên trong một công ty giáo dục.”
Chủ nhiệm lớp còn chưa kịp nói gì, hoa khôi đã nhìn về phía tôi rồi bật cười.
“Ồ, Kiều Nhiên, vậy bây giờ cậu là một giáo viên dạy thêm sao, tiền lương một tháng chắc cũng chưa đủ để đóng tiền nhà nhỉ?”
“À, không, tiền lương cả đời của cậu chắc cũng chẳng bằng một phần nhỏ tiền nhận quảng cáo của Chu Tri Hứa. Hay là cậu đến công ty nhà tôi đi, tôi giúp cậu tìm một công việc tốt hơn.”
“…”
Những lời cay nghiệt và ác ý này khiến tôi xấu hổ đến mức nắm chặt bàn tay đang đặt trên đùi.
“Không… không cần…”
“Không phải việc của cô.”
Chu Tri Hứa đột nhiên lên tiếng.
Chu Tri Hứa trước giờ vẫn luôn thờ ơ đột nhiên mở miệng, giọng nói không nặng không nhẹ.
Bàn ăn vừa có chút náo nhiệt bỗng trở nên yên tĩnh.
Mọi người đều bị s ốc khi nghe thấy Chu Tri Hứa nói vậy.
Mà nhân vật chính vẫn không quan tâm, lạnh lùng nhìn hoa khôi, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía tôi, dịu dàng đến đáng sợ.
“Muốn uống nước không?”
“Có… Cảm ơn.”
“Cảm ơn cái gì, đồ ngốc.”
Chu Tri Hứa đáp lại, sau đó rót cho tôi một ly nước, động tác rất tự nhiên, thân mật.
Chủ nhiệm cũng lạnh mặt nhìn hoa khôi.
“Giáo viên thì sao, tôi đây cũng là giáo viên, cô không nể mặt tôi sao?”
“Thầy, thầy nói rất đúng, em cũng rót cho thầy một ly nước.”
Hoa khôi nhẹ nhàng đáp lại, như thể người vừa nói ra những lời xấu tính kia không phải cô ta.
Chủ nhiệm không nói chuyện với cô ấy, nhìn tôi rồi nhìn Chu Tri Hứa, dịu dàng hỏi.
“Hai đứa thành đôi từ bao giờ, sao không nói cho thầy biết.”
Tôi đang muốn phủ nhận, hoa khôi lớp lại cười đểu rồi chen miệng vào.
“Thầy, Chu Tri Hứa đã kết hôn rồi, nhưng hình như Kiều Nhiên còn chưa có bạn trai.”
Sau khi câu nói này thốt ra, tôi cảm nhận được ánh mắt mọi người nhìn tôi đều đính kèm mấy chữ.
Con giáp thứ mười ba.
Lòng bàn tay tôi lạnh toát, cảm giác tự ti như dần n uốt ch ửng lấy tôi.
Chu Tri Hứa đột nhiên ném chìa khóa xe lên bàn, phá vỡ suy nghĩ của tất cả mọi người xung quanh.
Sắc mặt của anh âm trầm đến đang sợ.
“Tôi thích cô ấy mười năm, cô là cái thá gì?”
Tôi: Khụ!
Cả lớp: ???
Chu Tri Hứa không nói thì thôi, một khi đã nói thì khiến cho người ta kh iếp sợ.
Giống như một quả b om ném thẳng vào bàn ăn.
Đừng nói các bạn học, tôi cũng bị lời nói của anh làm sặc nước hai lần.
Bầu không khí im lặng đến kì lạ, thầy chủ nhiệm nhẹ nhàng nói.
“Đều là người lớn cả rồi, bớt xen vào chuyện của người khác, mau ăn đi, thầy đói rồi.”