Chương 12 - Bỗng Dưng Trơ Thành Vợ

Có người nói nó không giống nhẫn cưới, có người nói đây chỉ là một chiếc nhẫn bình thường, có người nói đây là cách biểu lộ tình cảm.

Chu Tri Hứa lập tức like cmt ‘đây là cách biểu lộ tình cảm’.

Giang cư mận càng xôn cao hơn.

Khi có người hỏi về đời sống tình cảm, anh cũng cười nhạt đáp lại.

“Tình cảm rất tốt, cảm ơn đã quan tâm.”

Tôi nhìn người đàn ông đẹp trai trên màn hình điện thoại di động, cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.

Đồng thời, cảm giác tự ti cũng dần ập đến.

Sau hôm đó, Chu Tri Hứa không yêu cầu tôi phải đáp lại, nhưng tôi biết anh vẫn đang chờ một cái gật đầu.

Có đồng ý lời tỏ tình này không?

Tôi có xứng với anh không?

Nên trả lời như thế nào?

Nhưng tôi lại rất thích anh.

Lỡ như chúng tôi ở bên nhau, anh ấy sẽ phát hiện tôi có rất nhiều tật xấu.

Liệu lúc đó anh còn thích tôi không?

Tôi bối rối nắm chặt tay.

Lúc này, thông báo nhóm lớp vang lên.

[Lớp trưởng: Thứ bảy này là sinh nhật thầy chủ nhiệm cũ, chúng ta cùng tới chúc mừng nhé?]

[OK, hôm đó tớ rảnh.]

[Dương Nghệ: Chu Tri Hứa có tới không?]

Kể từ khi Chu Tri Hứa vả mặt Dương Nghệ trên weibo, bầu không khí trong nhóm lớp rất vi diệu.

Nhưng nhà hoa khôi có chút địa vị, nên mọi người cũng không tiện nói.

Bây giờ, cô ta hỏi thẳng thừng như vậy, chắc chắn có rất nhiều người muốn hóng hớt.

Một lúc sau, lớp trưởng trả lời.

[Lớp trưởng: Không biết, lát nữa hỏi.]

Tôi không nhịn được, nhắn tin riêng hỏi Chu Tri Hứa.

[Tôi: Thứ bảy này mừng thọ thầy chủ nhiệm, cậu có tới không?”

Vài giây sau, Chu Tri Hứa trả lời.

[Chu Tri Hứa: Cậu đi không?]

[Tôi: Có.]

[Chu Tri Hứa: Vậy mình cũng đi, mình đón cậu nhé?]

Trái tim tôi ngừng một lát.

Nếu vậy, chẳng phải tất cả mọi người đều biết mối quan hệ mập mờ của chúng tôi sao?

Lúc đó, chắc chắn hoa khôi sẽ x é x á c tôi.

Tôi rùng mình, nhưng ngón tay vẫn thật thà gõ chữ.

[Tôi: Được.]

Quả nhiên.

Ngày mừng thọ chủ nhiệm, tôi vừa bước vào cùng Chu Tri Hứa, tất cả bạn học đều sửng sốt.

Đặc biệt là ánh mắt của hoa khôi, cô ta gần như muốn gi ế.t ch. ế.t tôi ngay tại chỗ.

Tôi sợ hãi lùi lại, va phải Chu Tri Hứa ở sau lưng.

Anh ấy giống như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhẹ giọng dỗ tôi.

“Ngốc…”

Đối mặt với những lời bán tán và ánh mắt của mọi người, tôi đi bên cạnh Chu Tri hứa, tìm hai chiếc ghế trống rồi ngồi xuống.

Vô tình, chúng tôi ngồi cạnh giáo viên chủ nhiệm.

Lúc này, thầy cũng nhận ra, sau đó trêu chọc chúng tôi.

“Đã lâu không gặp, bạn học Kiều Nhiên của chúng ta ngày càng xinh đẹp, giống như một tiên nữ vậy.”

Tôi gật đầu cung kính.