Chương 1 - Bí Mật Sau Cánh Cửa

Tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ phát hiện ra một bí mật như thế trong thư phòng của chồng.

1

Chiều hôm đó mưa dầm dề không dứt, tôi đang dọn dẹp đống sách y học chất cao như núi trong phòng thì vô tình phát hiện bức tường sau giá sách có điều gì đó bất thường.

Ngay chỗ mép giấy dán tường có một vết nứt rất khó nhận ra. Tôi đưa tay chạm thử, lập tức nghe thấy một tiếng “cạch”.

Cả bức tường chậm rãi dịch sang một bên, lộ ra cầu thang dẫn xuống dưới lòng đất.

Tim tôi lỡ một nhịp.

Kết hôn đã ba năm, vậy mà tôi chưa bao giờ biết trong nhà còn có một căn mật thất thế này.

Mùi ẩm mốc nồng nặc ập thẳng vào mặt. Tôi lần mò bật công tắc trên tường, ánh đèn vàng vọt dần sáng lên.

Cuối cầu thang là một phòng thí nghiệm.

Mùi thuốc sát trùng gay mũi khiến tôi nhíu mày, trên bàn thí nghiệm bày đầy máy móc, chất lỏng trong ống nghiệm phát sáng lập lòe dưới ánh đèn.

Tôi bị thu hút bởi một chiếc máy ly tâm, bên trong đang quay mấy ống máu đỏ tươi.

Là máu của tôi.

Tay tôi run lên khi nhặt cuốn sổ tay đặt trên bàn thí nghiệm. Trang đầu tiên là nét chữ quen thuộc:

Ngày 15 tháng 3 năm 2023, thí nghiệm chiết tách huyết thanh lần thứ 47. Mẫu máu của cô ấy vẫn giữ được hoạt tính đáng kinh ngạc, có lẽ đây chính là chìa khóa giúp Tiểu Vũ trẻ mãi không già…

Tiểu Vũ.

Cái tên đó như một nhát dao, đâm mạnh vào tim tôi.

Tôi nhớ lại hôm đám cưới, anh ấy từng lẩm bẩm gọi tên này khi say rượu. Nhớ đến ánh mắt thất thần của anh mỗi khi vô thức. Nhớ đến sự quan tâm gần như ám ảnh mà tôi từng ngây ngô cho là tình yêu.

Thì ra, tất cả… đều là vì cô ấy.

Tay tôi run lên lật sang trang tiếp theo, một tấm ảnh rơi ra khỏi cuốn sổ.

Trong ảnh là một cô gái mặc váy trắng, nụ cười rạng rỡ, nét mặt giống tôi đến bảy phần.

Mặt sau ảnh có dòng chữ:

“Tiểu Vũ – người anh yêu nhất. Anh nhất định sẽ đưa em trở về.”

Ở góc phòng thí nghiệm, một buồng nuôi cấy cỡ lớn đứng sừng sững.

Tôi tiến lại gần, suýt nữa hét lên.

Bên trong buồng, một cô gái không mảnh vải đang lơ lửng – chính là Tiểu Vũ trong tấm ảnh!

“Em đang làm gì vậy?”

Giọng chồng vang lên sau lưng. Tôi quay phắt người, thấy anh đứng ở bậc cầu thang, tay cầm một ống tiêm.

Ánh mắt anh không còn dịu dàng mà đầy cuồng loạn bệnh hoạn.

“Anh… vẫn luôn dùng máu của em để làm thí nghiệm?”

Tôi lùi lại, lưng đụng vào buồng nuôi cấy lạnh ngắt.

“Đừng sợ.”

Anh từ tốn tiến tới.

“Máu của em rất đặc biệt, nó giúp tế bào trẻ hóa. Chỉ cần lấy thêm một lần cuối nữa, anh sẽ khiến Tiểu Vũ sống lại!”

Tôi nhìn chằm chằm vào ống tiêm trong tay anh, rồi bất chợt bật cười.

“Anh có biết không? Gần đây em đang uống thuốc chống đông máu.”

Sắc mặt anh lập tức thay đổi.

“Em nói gì cơ?”

“Những loại thuốc đó… sẽ khiến máu mất đi hoạt tính.”

Tôi nhẹ giọng nói.

“Anh vĩnh viễn cũng không thể cứu được cô ta.”

Gương mặt anh méo mó vì tức giận, lao đến định tiêm vào tôi.

Tôi đã chuẩn bị từ trước, vớ lấy cái bình thủy tinh trên bàn, ném thẳng vào buồng nuôi cấy.

Dung dịch nuôi bắn tung tóe, xác của Tiểu Vũ rơi xuống đất mềm nhũn.

“KHÔNGGG!”

Anh gào lên đau đớn, lao đến ôm lấy cái xác lạnh lẽo ấy.

Tôi nhanh tay giật lấy ống tiêm từ tay anh, tiêm hết phần chất lỏng vào cổ anh.

Anh trừng mắt nhìn tôi, không thể tin nổi.

“Đó là huyết thanh cuối cùng anh chiết xuất được đấy.”

Tôi cúi nhìn cơ thể anh đang từ từ tê liệt.

“Tôi đã pha thêm cyanide vào trong đó. Nếu yêu cô ta đến thế… thì hãy đi theo cô ta đi.”

Tôi quay lưng rời khỏi phòng thí nghiệm, để mặc tiếng rên rỉ đau đớn vang lên sau lưng.

Mưa vẫn chưa ngừng.

Tôi đứng giữa sân, để mặc làn mưa lạnh xối thẳng lên người, cuốn trôi đi tất cả máu tanh và dơ bẩn.

Từ hôm nay trở đi, tôi có thể thật sự sống là chính mình.

2

Tôi đứng trong mưa, lặng lẽ lắng nghe tiếng rên rỉ dưới tầng hầm dần dần yếu đi, rồi tắt hẳn.

Mưa từ tóc tôi nhỏ giọt xuống, hòa cùng nước mắt, rửa sạch những vết máu còn sót lại trên khuôn mặt.

Tôi hít một hơi thật sâu, ép bản thân phải bình tĩnh lại.

Bây giờ không phải lúc để sụp đổ, tôi nhất định phải xử lý mọi chuyện thật gọn gàng.

Quay lại phòng thí nghiệm, tôi đeo găng tay cao su, bắt đầu dọn dẹp hiện trường một cách có trình tự.

Là bác sĩ, tôi biết phải làm sao để không để lại dấu vết.

Tôi dùng dung dịch khử trùng lau sạch mọi nơi có thể dính dấu vân tay, đốt sạch sổ ghi chép thí nghiệm và toàn bộ ảnh chụp.

Thi thể chồng tôi và Tiểu Vũ nằm song song trên sàn lạnh lẽo. Tôi nhìn hai thân xác vô hồn đó mà thấy nực cười đến đau lòng.

Một người vì muốn hồi sinh người mình yêu mà bất chấp tất cả.

Một người mãi mãi nằm đó trong giấc mộng tuổi xuân.

Còn tôi – chỉ là một công cụ trong kế hoạch điên rồ của họ.

Tôi kéo xác chồng về phòng làm việc, dàn dựng hiện trường như một cơn đau tim bất ngờ.

Là bác sĩ chuyên khoa tim, tôi biết rõ phải làm thế nào để hiện trường trông thật hợp lý.

Còn xác của Tiểu Vũ…

Tôi nhìn chiếc buồng nuôi cấy khổng lồ kia, quyết định chôn vùi vĩnh viễn bí mật đó trong căn hầm này.

Sau khi xử lý xong tất cả, tôi thay quần áo sạch sẽ, lái xe đến bệnh viện.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)