Chương 5 - Bí Mật Đằng Sau Đứa Trẻ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cô cụp mắt, che giấu đi cơn đau đang dâng trào trong đáy mắt, lặng lẽ ngồi xuống cạnh Hinh Hinh, từng mảnh từng mảnh ghép lại.

“Hinh Hinh…”

Cô dịu dàng cất lời, giọng hơi khàn khàn:

“Sinh nhật con sắp tới rồi, con muốn mời ai đến dự tiệc sinh nhật nè?”

Nghe vậy, mắt Hinh Hinh lập tức sáng rực lên, giọng phấn khích:

“Con muốn mời dì An! Mẹ ơi, mình mời dì An nha? Con thích dì An nhất luôn á!”

Ngực Ôn Yểu như bị búa tạ đập mạnh, cơn đau âm ỉ khiến cô gần như không thở nổi.

Cô cố gắng gượng dậy, nhẹ nhàng hỏi:

“Ồ? Hinh Hinh sao lại thích dì An đến vậy?”

Hinh Hinh bắt đầu đếm bằng những ngón tay bé xíu:

“Vì dì An thương con nhất mà!”

“Tuần trước, ba với dì An dẫn con đi công viên trò chơi. Dì An mua cho con kẹo bông to nhất, còn cùng con chơi máy bay nữa, bay cao lắm luôn! Còn nữa nè lần trước đi thủy cung, ba bế con, dì An nắm tay con, ba người cùng coi rất nhiều cá đẹp!”

“Dì An còn nói sau này sẽ thường xuyên dẫn con đi chơi, mua cho con thật nhiều váy đẹp với búp bê nữa!”

Từng câu từng chữ, như những nhát dao tẩm độc, cắm thẳng vào tim Ôn Yểu.

Công viên, thủy cung, “ba bế – dì nắm tay”…

Cứ như một gia đình ba người hạnh phúc thật sự!

Thì ra, khi cô đang thức đêm tăng ca vì tập đoàn Phó thị, đang chạy khắp nơi để xã giao vì công việc, thì họ đã bí mật tạo nên một “gia đình” khác — một mái ấm không có cô.

Còn cô — cái danh “mẹ” này chẳng qua chỉ là người thay người khác nuôi con mà thôi.

Ôn Yểu nhìn gương mặt rạng rỡ của con gái, tất cả mọi nghi ngờ trong lòng đều đã có lời giải.

Tại sao Hinh Hinh lại thân thiết với An Tâm từ trong tiềm thức?

Tại sao ánh mắt An Tâm nhìn Hinh Hinh luôn mang theo một thứ chiếm hữu mờ ám?

Cô vươn tay, khẽ vuốt mái tóc mềm mại của con.

“Được rồi,”

Giọng cô nhẹ như một tiếng thở dài:

“Mẹ hiểu rồi.”

Chương 5

Ngày tổ chức tiệc sinh nhật Hinh Hinh, biệt thự nhà họ Phó được trang hoàng như một tòa lâu đài cổ tích.

An Tâm xuất hiện, diện váy lụa màu hồng phấn nổi bật, thu hút mọi ánh nhìn.

Cô ta bế theo một chiếc lồng thú cưng tinh xảo, bước tới trước mặt Hinh Hinh và mở ra — bên trong là một chú mèo Ragdoll lông trắng muốt.

“Hinh Hinh, chúc mừng sinh nhật con nhé!”

Giọng An Tâm ngọt lịm:

“Xem dì An mang gì đến cho con nè!”

Hinh Hinh hét lên đầy vui sướng, ôm chầm lấy chú mèo, khuôn mặt nhỏ vùi trong bộ lông dài mềm mại:

“Cảm ơn dì An! Con thích mèo nhất luôn đó!”

Ôn Yểu bước lên, nhíu mày.

Cô không nhìn con gái, mà quay sang An Tâm, nở một nụ cười có thể xem là “ôn hòa”:

“Cô An chu đáo quá. Nhưng lần sau nếu định tặng quà, tốt nhất nên tìm hiểu trước tình trạng sức khỏe của chủ nhà.”

“Tôi bị dị ứng nghiêm trọng với lông mèo. Chuyện này trong giới không phải bí mật. Cô An không biết thật, hay là cố tình?”

Giọng nói tuy không lớn, nhưng đủ để những vị khách xung quanh nghe thấy rõ ràng. Tức khắc, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía An Tâm, mang theo vẻ tò mò xen lẫn khinh thường.

Sắc mặt An Tâm lập tức tái đi, cuống quýt giải thích:

“Tôi… tôi không biết… Chị Yểu Yểu, xin lỗi chị…”

Ôn Yểu vẫn giữ nguyên nụ cười, quay sang dặn quản gia bên cạnh:

“Chú Vương, làm phiền đưa món quà này ra ngoài, tìm chỗ thích hợp để nuôi. Đừng để tấm lòng của cô An trở thành nguyên nhân khiến bữa tiệc của chủ nhà bị gián đoạn.”

Nghe vậy, Hinh Hinh vội trốn sau lưng Phó Duẫn Từ, ôm chặt chú mèo trong lòng:

“Không! Hôm nay là sinh nhật con, con muốn mèo!”

Ôn Yểu nhìn con gái đang ra sức bảo vệ con mèo, trong lòng phút chốc lạnh như băng.

Cũng đúng thôi.

Con gái và chồng cô, đều thích An Tâm hơn.

Những lần cô dị ứng, khó thở, phát ban đỏ khắp người…

Trong mắt họ, e rằng còn không bằng một con mèo nhỏ lúc này.

Mặc kệ Hinh Hinh giãy nảy, Ôn Yểu vẫn kiên quyết để quản gia mang con mèo đi.

Buổi tiệc bắt đầu, khách mời lần lượt đến đông đủ.

Bất ngờ, Phó Duẫn Từ cầm lấy micro, khẽ hắng giọng ra hiệu mọi người giữ im lặng.

Dưới ánh đèn sân khấu, gương mặt điển trai của anh ta nở nụ cười dịu dàng quen thuộc…

“Cảm ơn tất cả quý vị đã dành thời gian quý báu để đến tham dự tiệc sinh nhật của con gái nhỏ nhà tôi – Hinh Hinh.”

“Nhìn con bé lớn lên từng ngày chính là điều hạnh phúc nhất trong đời tôi. Và trong quá trình đó, có một người luôn quan tâm, chăm sóc cho Hinh Hinh không kém gì tôi – một người cha – đó chính là An Tâm.”

Nói xong, Phó Duẫn Từ đưa tay ra, mời An Tâm đang đứng không xa bước lên cạnh mình.

An Tâm tỏ vẻ ngạc nhiên, đưa tay che miệng, đôi mắt hoe đỏ, bộ dạng như không dám tin vào sự ưu ái mình nhận được.

Phó Duẫn Từ quay lại đối diện tất cả khách mời, dùng giọng rõ ràng đầy chắc chắn tuyên bố:

“An Tâm yêu thương Hinh Hinh như con ruột, mà Hinh Hinh cũng rất thân thiết với cô ấy. Vậy nên hôm nay, trước sự chứng kiến của mọi người, tôi quyết định chính thức để An Tâm trở thành mẹ nuôi của Hinh Hinh.”

“Hy vọng mối duyên giữa hai người họ ngày càng sâu sắc. Đây cũng là món quà đặc biệt tôi dành tặng Hinh Hinh nhân dịp sinh nhật.”

Lời vừa dứt, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

An Tâm nhanh chóng lấy từ túi xách ra một chiếc hộp gấm tinh xảo, đeo cho Hinh Hinh một chiếc khóa vàng trường mệnh đã chuẩn bị sẵn, giọng ngọt ngào:

“Cô con gái ngoan của dì, đây là quà nhận người thân từ mẹ nuôi tặng con.”

Hinh Hinh vui mừng sờ sờ chiếc khóa vàng, ôm cổ An Tâm và hôn một cái:

“Cảm ơn mẹ nuôi! Con thích mẹ nuôi nhất!”

Một màn “mẹ hiền – con thảo” hoàn hảo.

Ngay trước mặt tất cả giới thượng lưu trong thành phố, chồng cô và con gái cô, cùng một người phụ nữ khác, đang diễn một vở “nhận mẹ nuôi” đầy xúc động.

Còn cô – vợ hợp pháp của Phó Duẫn Từ, mẹ ruột của Hinh Hinh – lại bị biến thành người thừa lạc lõng nhất trong bữa tiệc.

Đúng lúc đó, một bé gái chạy đến hỏi:

“Hinh Hinh, có mẹ nuôi rồi, vậy mẹ con thì sao?”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)