Chương 4 - Bí Mật Đằng Sau Đứa Trẻ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ôn Yểu lên tiếng, giọng thản nhiên không chút gợn sóng:

“Trợ lý An, cô để tài liệu đó xuống là được. Tôi còn phải chuẩn bị cho một cuộc họp, cần yên tĩnh.”

Lời này không che giấu ý tống khách.

Nụ cười trên mặt An Tâm cứng đờ trong một khoảnh khắc, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ tự nhiên:

“Dạ, vâng ạ, chị Yểu Yểu.”

Cô ta đặt tập tài liệu xuống, ánh mắt lướt nhanh về phía Phó Duẫn Từ, mang theo một tia tủi thân khó nhận ra.

Phó Duẫn Từ như thể vô tình hòa giải, giọng bình thản:

“An Tâm, em ra ngoài làm việc trước đi. Để Yểu Yểu nghỉ ngơi một chút.”

An Tâm ngoan ngoãn gật đầu, xoay người rời đi.

Dù vẫn đứng bên cạnh Ôn Yểu, nhưng ánh mắt Phó Duẫn Từ lại không kìm được mà dõi theo bóng lưng An Tâm.

Ôn Yểu chỉ cảm thấy dạ dày như bị bóp nghẹt.

Trước đây, mỗi lần ba người họ cùng ăn cơm, hoặc dự tiệc công ty, Phó Duẫn Từ và An Tâm dường như luôn có thể nói chuyện không dứt.

Lúc đó, cô còn ngây thơ nghĩ rằng họ chỉ là những đồng nghiệp hợp cạ.

Giờ cô mới nhận ra — đó đâu phải là “hợp cạ”?

Rõ ràng là ánh mắt đưa tình giữa hai kẻ đang yêu nhau.

Tim Ôn Yểu như bị dìm vào nước lạnh, từng chút, từng chút một chìm xuống, rét buốt đến phát run.

Hóa ra những dấu hiệu phản bội luôn ở ngay trước mắt — chỉ là cô ngốc nghếch, mù quáng vì thứ gọi là “tình yêu” mà không chịu nhìn.

Phó Duẫn Từ còn định nói gì đó, nhưng Ôn Yểu đã cầm lấy tập tài liệu và laptop vừa sắp xếp xong, đứng dậy.

“Tôi còn có cuộc họp. Tôi đi trước.”

Cô không nhìn anh lần nào nữa, bước thẳng ra cửa, mở cánh cửa văn phòng.

Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, cô như nghe thấy phía sau vang lên một tiếng thở dài khe khẽ đầy bất lực của Phó Duẫn Từ.

Những điều từng khiến cô mềm lòng… giờ chỉ như những chiếc kim nhọn đâm thẳng vào tim.

Cô dựa lưng vào tường, cố gắng đè nén cơn buồn nôn trào lên từ lồng ngực.

Vài phút sau, Ôn Yểu lấy điện thoại ra, ngón tay lướt trên màn hình lạnh ngắt.

Cô lặng lẽ mở đoạn ghi hình giám sát của văn phòng.

Chương 4

Trong đoạn giám sát, An Tâm — người vừa rời khỏi với dáng vẻ “ngoan ngoãn” — lúc này lại đang đứng trong văn phòng của Ôn Yểu.

Phó Duẫn Từ nhanh chóng bước tới, tiện tay khóa trái cửa.

Ánh mắt An Tâm lướt qua đống quà trên bàn, giọng nói đầy ẩn ý chua chát:

“Phó tổng đúng là hào phóng, mua cho chị ấy nhiều quà như vậy, còn phần của em thì sao?”

Phó Duẫn Từ bật cười khẽ, từ túi trong áo vest rút ra một chiếc hộp nhung:

“Sao anh có thể quên Tâm Nhi của anh được? Nhìn xem đi, chiếc này được đặt làm riêng cho em, trên thế giới chỉ có duy nhất một cái.”

An Tâm mừng rỡ đón lấy. Đó là một sợi dây chuyền kim cương cực kỳ tinh xảo.

Cô ta lập tức nhào vào lòng anh, giọng ngọt như rót mật:

“Anh Từ, anh tốt với em quá!”

Tim Ôn Yểu như một lần nữa bị băng châm xuyên thẳng.

Anh ta tặng cô toàn là hàng hóa — nhưng với An Tâm, lại là phiên bản duy nhất trên đời.

Thì ra, trong lòng anh ta, đó chính là sự khác biệt giữa hai người họ.

Trên màn hình, hai người ôm chặt lấy nhau.

Không biết ai là người bắt đầu, môi họ dính lấy nhau, từ nhẹ nhàng dò dẫm đến kịch liệt nồng cháy.

Phó Duẫn Từ hất hết đống hàng hiệu trên bàn xuống đất, ôm lấy An Tâm đặt lên chiếc bàn làm việc vốn thuộc về Ôn Yểu.

“Ưm…”

An Tâm khẽ rên một tiếng, đôi tay như rắn nước quấn lấy cổ anh ta.

Trong văn phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc gấp gáp vang vọng.

Ôn Yểu dán mắt vào màn hình, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay mà chẳng cảm thấy đau đớn.

Phó Duẫn Từ… lại dám ngay trong văn phòng của cô, diễn một vở xuân cung sống với người phụ nữ khác.

Những đam mê anh từng chỉ dành cho cô, giờ đây như từng giọt axit ăn mòn tim gan cô.

Cô đột ngột tắt điện thoại. Nếu còn tiếp tục xem nữa, e rằng cô sẽ không kìm được mà xông vào xé tan tất cả.

Nhưng đó không phải là điều một Ôn Yểu nên làm.

Cô xoay người, từng bước rời xa nơi khiến người ta nghẹt thở này.

Tối đó, khi về đến nhà, Phó Duẫn Từ đã đeo tạp dề đứng trong bếp bận rộn, gương mặt mang theo nụ cười dịu dàng mà Ôn Yểu từng si mê nhất:

“Về rồi à? Rửa tay đi, sắp ăn cơm được rồi.”

Nhìn nụ cười tự nhiên của anh ta, Ôn Yểu chỉ thấy anh ta còn giỏi diễn xuất hơn cô tưởng.

Trên bàn ăn, Phó Duẫn Từ ân cần gắp thức ăn cho cô, còn Ôn Yểu thì thỉnh thoảng chỉ ừ hử, ăn mà chẳng thấy mùi vị gì.

Sau bữa tối, anh ta tự nhiên vòng tay ôm eo cô.

Lòng bàn tay ấm nóng khẽ vuốt ve bên hông cô, mang theo hàm ý mập mờ.

Cơ thể Ôn Yểu lập tức cứng đờ, cô bật dậy tránh khỏi cái ôm đó.

Phó Duẫn Từ sững người:

“Yểu Yểu?”

Ôn Yểu nuốt xuống cơn buồn nôn dâng lên tận cổ, cố khiến giọng mình nghe thật bình thản:

“Sinh nhật của Hinh Hinh sắp đến rồi, em đi hỏi con bé muốn tổ chức tiệc sinh nhật như thế nào.”

Nói xong, cô không cho anh cơ hội phản ứng, nhanh chóng quay người bước đến phòng trẻ.

Mở cửa bước vào, Hinh Hinh đang ngồi trên thảm, chăm chú ghép một bộ xếp hình hoạt hình.

Thấy mẹ đi vào, bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, giọng ngọt ngào:

“Mẹ ơi, giúp con với. Con ghép mãi chỗ này không được.”

Ôn Yểu bước tới, nhận lấy mấy mảnh ghép con gái đưa.

Nhìn vào đôi mắt trong veo ngây thơ của Hinh Hinh, cô không thể không thừa nhận — nét mặt con bé… càng lúc càng giống An Tâm.

Trái tim cô như bị một bàn tay vô hình siết chặt, cơn đau nghẹt thở lan ra khắp lồng ngực.

Đứa trẻ mà cô thương yêu đến tận xương tuỷ, dốc hết tình mẫu tử để nuôi dưỡng…

Lại chính là bằng chứng sống cho sự phản bội của chồng, nhắc nhở cô mỗi ngày về sự ngu ngốc và đáng thương của bản thân.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)