Chương 4 - Bí Mật Của Nữ Y Mang Thai
Nha hoàn bên cạnh nhắc ma ma.
Ma ma đến nhanh, mà cũng đi nhanh.
Tô di nương bị đưa sang noãn các, còn vị đại phu kia bị dẫn tới tiền viện.
Trời đã khuya, ta cũng chẳng muốn phiền thêm.
Chỉ dặn hạ nhân trông chừng, không để nàng tự vẫn, rồi quay về.
Ngày mai vẫn còn một trận cần đấu.
9
Khi Tô di nương bị dẫn đến viện của lão phu nhân, Quách Quân cũng lẽo đẽo đi theo sau.
Nàng mặc áo quần nhăn nhúm, bị canh giữ cả đêm, quầng mắt thâm đen rõ rệt.
Ngay cả hồn phách Quách Quân cũng uể oải chẳng khác.
Ta nâng chén trà, nhấp một ngụm, hương trà xuân tươi mát, thanh khiết.
Lão phu nhân ngồi tựa trên nhuyễn tháp, sắc mặt đen kịt:
“Tô thị! Ngươi còn gì để biện bạch không?”
Là mẹ, sau khi vừa chịu nỗi mất con, lại biết thiếp thất của con mình vượt tường, thậm chí đứa cháu trai mà mình từng yêu quý cũng chưa chắc là cháu ruột…
Nghĩ tới đó, hơi thở bà cũng trở nên gấp gáp.
Tô di nương khóc lóc kêu oan.
Ta nhướng mày:
“Tô di nương cảm thấy mình bị ai hãm hại? Trong tướng quân phủ này, người đâu có nhiều.”
Như bừng tỉnh giữa cơn mộng, ta đưa tay chỉ vào bản thân:
“Chẳng lẽ Tô di nương muốn nói là ta?”
Ta lại nhìn sang lão phu nhân.
Vì tâm tình dồn nén, những nếp nhăn trên gương mặt bà càng sâu thêm.
Trong tầm mắt ta, hồn Quách Quân bước lại gần, chăm chú dò xét:
“Phúc nhi, chẳng lẽ nàng thật sự độc ác đến mức dùng thanh danh nữ nhi để hãm hại Tô thị?”
Trong thư chàng gửi về, từng câu từng chữ đều gọi nàng là “Thanh Thanh” trìu mến.
Ánh nhìn ấy không thực chất, nhưng đủ khiến ta thấy chán ghét.
Ta vỗ tay, ra hiệu gọi tiểu tư đưa đại phu vào.
“Vì việc này xảy ra đột ngột, đêm qua ta biết mẫu thân nghi ngờ mình ra tay, nên lập tức sai người điều tra.
Ta vốn không phải kẻ vu oan không có chứng cứ.
“Nào, kể cho lão phu nhân nghe chuyện của vị đại phu này với Tô di nương.”
Ta tựa lưng vào ghế, khoanh tay, chờ xem kịch.
Lời ta đầy vẻ mỉa mai, lão phu nhân liếc sang, trong ánh mắt là cơn giận bị chọc trúng.
Nhưng thì đã sao?
Tiểu tư nói năng lưu loát, rất nhanh đã kể rõ đầu đuôi.
Nói trắng ra là, Quách Quân thường vắng nhà, nữ nhân này cô quạnh nơi khuê phòng, lại gặp vị đại phu vừa bề ngoài vừa lời nói đều dễ nghe.
Một lần, hai lần, rồi đến lần thứ ba thì lên thẳng giường.
Ta nhìn sang vị đại phu vẫn đang quỳ dưới đất:
“Có thật không?”
Quách Quân bước tới sát hai người, mắt không rời, sợ bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào.
Bởi trong suy nghĩ của chàng, Tô di nương một lòng một dạ với chàng, chẳng gả ai khác.
Nhưng câu “Thật vậy” của đại phu đã xóa sạch mọi điều chàng từng tin.
Ta quay sang lão phu nhân:
“Mẫu thân, chuyện này… liên quan đến nhị công tử, con đây e không tiện xen vào. Chi bằng để mẫu thân xem nên xử trí thế nào?”
10
Bước ra khỏi viện lão phu nhân, Quách Quân cũng lảo đảo theo ra.
Từng bước trên hành lang, ta nghe rõ lời chàng lẩm bẩm:
“Tô thị từng dựa dẫm vào ta như thế, thề sống chết không lấy ai khác, sao lại hồng hạnh vượt tường?”
Nhưng chàng nào biết, nữ nhân mà chàng cho là thẳng thắn, một lòng dựa dẫm ấy, vốn đã có ý nghĩ khác?
Năm xưa, chàng nạp Tô di nương vào phủ, nhiều lần dặn ta phải đối xử tốt với nàng ta.
Chàng đâu biết, ngay trong ngày đầu vào thỉnh an, nàng đã quậy tung chính viện của ta.
Không những thế, còn chạy đến trước mặt chàng khóc kể, nói ta cố ý nhắm vào nàng, dùng trà nóng làm bỏng tay nàng.
Khi ấy, chàng vì Tô di nương mà đến chất vấn ta.
Ta giải thích, nhưng chàng chẳng tin người vợ đã cùng chàng lớn lên, chỉ tin “nữ tử thẳng thắn, đáng thương” trong mắt chàng.
Về đến chính viện, La ma ma tiến lên xoa bóp thái dương cho ta.
Dạo này, có lẽ vì chuyện quá nhiều, thái dương ta thường xuyên nhói đau.
“Phu nhân, còn nhị công tử…”
Ta cười nhạt:
Nhị công tử tất nhiên không phải con của Quách Quân.
Không chỉ nhị công tử, đứa trong bụng nữ y Dĩ Đông cũng không phải.
Nếu hỏi tại sao, thì là vì chàng đã sớm bị ta cho uống thuốc tuyệt tự.
11
Ta quyết định cho chàng uống thuốc tuyệt tự từ khi nào?
Phải nói lại từ chuyện chàng vì ta mà xuất chinh.
Nếu không phải lần đó mang canh đến, nghe được cuộc trò chuyện giữa chàng và mưu sĩ, e là ta đã ngây ngốc tin chàng cả đời.
“Mắt nhìn xa của tướng quân quả nhiên anh minh. Nếu không phải mấy năm trước lấy chuyện hòa thân làm điểm đột phá, thuyết phục Hoàng thượng xuất binh, thì nay làm sao có thể nắm thực quyền, giữ binh phù?
Chỉ là khi ấy tướng quân mạo hiểm quá, nếu Hoàng thượng phát giác ý đồ thực, e rằng không chỉ nhà họ Quách, mà cả phu nhân và nhà họ La cũng bị liên lụy.”
Đêm ấy về, ta ngồi lặng ngoài sân đến tận sáng.
Trong lòng là cuộc chiến dữ dội.
Một mặt, ta xác nhận chàng vì ta mà xuất chinh, giúp ta tránh kiếp thay công chúa hòa thân.
Mặt khác, ta căm ghét đến tận xương tủy việc chàng lợi dụng mình.
Vì sao ta phải nghe thấy điều này chứ?
Sau đó, ta mang thai sinh con, Tô di nương và Lâm di nương nhập phủ, Tô di nương quấy phá chính viện…