Chương 3 - Bí Mật Của Nữ Y Mang Thai
Đợi mãi không nghe ta đáp, chàng ngồi xuống ghế, ôm đầu thật lâu rồi mới lại lên tiếng, giọng đầy khẩn thiết:
“Phúc nhi, ta biết ta có lỗi với nàng, chưa thể giữ trọn lời hứa với nàng, nhưng Dĩ Đông là vô tội.
Nàng ấy là cô nhi, giờ còn mang thai con ta…
Phúc nhi, hãy để nàng ấy ở lại phủ, coi như một thiếp thất vô dụng, hoặc một thông phòng cũng được.”
Khói hương từ con thú vàng phun khói quấn quýt trong phòng.
Ta khẽ nâng tay chỉnh lại đoá hoa lụa trắng bên tóc.
“Ta chưa hề nhận được thư của chàng. Người này thấy chàng chết, không ai đối chứng, liền tìm đến cửa.
Ai dám chắc đứa bé ấy là con chàng?
Nếu để lẫn tạp huyết mạch nhà họ Quách, sau này ta biết ăn nói thế nào với tổ tông?”
Nói xong, ta không mở miệng nữa.
Coi như chẳng thấy chàng, mọi lời lẽ, hành động của chàng đều bị ta phớt lờ.
Bị phớt lờ là cảm giác thế nào, chàng cũng nên nếm thử.
Trước khi ngủ, ta nghe thấy chàng thì thầm bên tháp:
“Chẳng lẽ vừa rồi là ảo giác? Nàng vẫn không nhìn thấy ta, cũng chẳng nghe ta nói gì?”
7
Một đêm mộng đẹp.
Tỉnh lại, hồn phách Quách Quân đã biến mất.
Đến khi Lâm di nương và Tô di nương tới chính viện thỉnh an, ta thấy chàng theo sau Tô di nương.
Chàng vẫn mặc nguyên bộ giáp trận, từng bước từng bước đi theo sát sau nàng.
Vừa thỉnh an xong, Tô di nương đã bắt đầu rưng rức.
Tay cầm khăn trắng chấm lên khoé mắt:
“Phu nhân, có thể để chúng thiếp cũng đi bái tế tướng quân chăng?”
Giọng nàng uyển chuyển, quả thực khiến người thương xót.
Ngồi cạnh nàng, Quách Quân cảm động, muốn đưa tay lau lệ cho nàng.
Nhưng tay chàng khựng lại khi nghe câu tiếp theo:
“Dù sao con trai thiếp, Khải nhi, cũng nên được gặp phụ thân.”
Khải nhi tên thật là Quách Chiếu Khải, sinh ra chín tháng sau khi Quách Quân rời kinh.
Nhưng hai tháng trước khi rời kinh, chàng hoặc ở doanh trại luyện binh, hoặc ở thư phòng nghiên cứu binh pháp, thỉnh thoảng ghé viện di nương cũng chỉ sang viện Lâm di nương.
Điều đó có nghĩa, đứa trẻ này tuyệt đối không thể là con của chàng.
Ta liếc chàng một cái.
Năm đó, sau khi Tô di nương sinh, ta và Quách Quân đã viết thư báo tin, nhưng đợi mãi chẳng nhận được hồi âm.
Lần kế tiếp nhận thư của chàng, lại là thư nói mình được nữ y cứu mạng, muốn nạp nữ y làm thiếp.
Người khác có thể không rõ, nhưng chẳng lẽ chính chàng không biết Tô di nương có con hay không?
Sắc mặt Quách Quân thay đổi, lập tức đứng bật dậy, tránh sang phía Lâm di nương.
Lâm di nương vốn chướng mắt vẻ giả vờ yếu đuối của Tô di nương:
“Gặp phụ thân gì chứ? Gạt người khác thì thôi, chớ tự lừa mình.
Nếu không phải chủ mẫu nhân từ, ngươi sớm đã bị dìm lồng heo rồi!”
Tô di nương tức giận, mặt đỏ tím, nhìn thẳng ta:
“Phu nhân, Lâm di nương vu khống! Thiếp luôn một lòng một dạ với tướng quân, sao lại làm chuyện đó?”
Chuyện của hai nàng, ta chưa từng thích can dự.
Ta chỉ phất tay:
“Hai ngày nữa, cùng đến chùa Hoa An cầu phúc cho tướng quân, coi như tỏ lòng.
Tô di nương nếu nhớ thương tướng quân, có thể chép trước vài quyển Kinh Vãng Sinh.”
Tuy sắc mặt đã thay đổi, nhưng khi rời chính viện, Quách Quân vẫn đi theo sau Tô di nương.
Chỉ là trước khi bước ra khỏi cửa, chàng quay đầu nhìn ta thật sâu, có lẽ để xác nhận lại ta có thể nhìn thấy chàng hay không.
Nhưng sao ta lại phải đáp lại chàng chứ?
8
Đêm ấy, từ viện Tô di nương vang lên động tĩnh.
Khoác thêm một chiếc áo choàng, ta được nha hoàn đỡ dậy.
“Đi xem thế nào.”
Lối đi trong hoa viên sáng rõ dưới ánh trăng trong vắt.
Khi ta đến nơi, Lâm di nương ở gần đó đã đến trước.
Thấy ta, nàng bước lên, kể lại tình hình:
“Tô di nương đêm nay uống rượu, gọi đại phu trong phủ đến, rồi lăn luôn lên giường, bị hạ nhân bắt gặp.”
Lâm di nương trông có vẻ tâm tình không tệ.
Ta đưa mắt nhìn vào trong, thấy Tô di nương mặt vẫn đỏ bừng, chưa tỉnh hẳn, miệng lẩm bẩm gì đó, vừa nói vừa dựa sát vào người đại phu.
Mà sự thân thuộc giữa nàng với vị đại phu kia thật khó mà bỏ qua.
Còn Quách Quân,
Chàng đã giận đến mức hồn phách lơ lửng giữa không trung.
Chàng gào thét, phẫn nộ, rống giận…
Nhưng tất cả đều bị mọi người phớt lờ.
Hệt như năm xưa, khi ta bế con tranh cãi với chàng, nói rằng không cho phép nạp Tô di nương vào phủ.
Khi ấy, chàng gọi ta là “mụ điên”.
Còn giờ, chính chàng biến thành kẻ điên thứ hai.
Động tĩnh này khiến lão phu nhân cũng kinh động.
Chẳng bao lâu, ma ma bên cạnh bà đến dò hỏi tin tức.
Giờ Quách Quân đã chết, ta tự nhiên không có lý do gì phải che giấu, liền kể lại nguyên xi cho ma ma nghe.
Ánh mắt ma ma liếc vào trong phòng, rồi dừng lại trên người ta.
Ý tứ rất rõ, bà nghi ta ra tay.
Hoặc nói đúng hơn, lão phu nhân nghi ngờ ta.
Dù sao trong tướng quân phủ chỉ có ba đứa trẻ: một đôi long phụng của ta, và nhị công tử của Tô di nương.
Việc này lộ ra, Tô di nương mang danh “hồng hạnh vượt tường”, con trai nàng tất nhiên sẽ bị nghi ngờ huyết thống.
“Nương tử không về bẩm với lão phu nhân sao? E là lão phu nhân vẫn đang chờ tin.”