Chương 2 - Bí Mật Của Gạo Đen
Cuối cùng, tạo thành một dòng chữ nguệch ngoạc:
“Con đã chết bảy ngày rồi.”
Tôi lạnh cả người, các ngón tay run bần bật.
Ngay lúc đó, từng hạt gạo bỗng “tách tách” nổ tung, rỉ ra thứ dịch nhầy đen đỏ, loang lổ vấy bẩn cả tờ giấy vàng.
Bát cơm trên bàn thờ, chỉ trong chớp mắt, đã phủ đầy nấm mốc xanh lè.
Đám mốc uốn éo lan ra, tạo thành khuôn mặt mờ nhòe của một… đứa bé.
“Rắc!”
Đôi đũa bật lên khỏi bát, rơi xuống nền nhà và gãy làm đôi.
Tôi ngồi sụp xuống sàn, lưng tựa sát tường, thở hổn hển.
Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cốc cốc.
“Nhà họ Ôn có ai ở nhà không?”
Là một giọng nữ khàn khàn, già nua.
Tôi hé mắt nhìn qua khe cửa — là bà Trần, thầy mo trong làng.
Bà gầy đến mức như một bộ xương được bọc da, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào tôi qua khe cửa.
“Bà… cần gì ạ?”
Tôi không mở cửa, tay bấu chặt khung gỗ.
Bà Trần nhe răng cười, lộ hàm răng vừa đen vừa vàng:
“Mẹ con về báo mộng cho bà. Bảo con có chuyện muốn hỏi.”
Tôi như bị giật điện. Tim lỡ mất một nhịp.
Mẹ đã mất ba tháng rồi, sao có thể… báo mộng?
“Con… con không có gì muốn hỏi cả.”
Tôi run giọng đáp.
Bà Trần đột nhiên áp sát khe cửa, tròng mắt xám trắng co lại thành một điểm nhọn:
“Con ngoan… đứa bé con hỏi… nó đang bám trên lưng con kìa.”
Tôi hoảng loạn quay đầu lại—
Không có gì cả.
Nhưng khi tôi quay về phía trước, gương mặt bà Trần đã dính sát vào khe cửa.
Làn da nhăn nheo của bà vặn vẹo thành một nụ cười kinh dị:
“Nó đói rồi. Con phải cho nó ăn.”
Nói xong, bà khom người quay đi, nhưng dưới đất… không hề có bóng của bà.
Tối hôm đó, tôi trằn trọc mãi không ngủ được. Luôn cảm thấy trong chăn có thứ gì đó đang ngọ nguậy.
Tôi kéo chăn ra xem.
Trên ga giường, một vệt nước màu đỏ sẫm hiện rõ, bốc mùi tanh nồng như gỉ sắt.
Tôi run rẩy đưa tay sờ thử — ẩm ướt, nhầy nhụa, lạnh ngắt.
Đột nhiên, bụng tôi đau quặn lên như bị một cú đá mạnh từ bên trong.
Tôi vén áo ngủ lên, chết sững khi thấy trên bụng mình hiện rõ vài vết bầm xanh tím —
giống như bị những ngón tay nhỏ xíu… từ bên trong bóp mạnh ra vậy.
Trong gương, sắc mặt tôi trắng bệch, còn dưới làn da bụng, dường như có thứ gì đó đang chầm chậm ngọ nguậy.
Một khối lồi nhọn bất ngờ trồi lên — rồi biến mất ngay sau đó.
Tôi cắn chặt môi, không dám hét lên.
Đúng lúc ấy, cánh cửa tủ quần áo “két” một tiếng rồi từ từ mở ra.
Chiếc sườn xám cũ loang lổ máu của mẹ — không biết từ bao giờ — đã treo ngay ở vị trí dễ thấy nhất.
Mà vạt áo… đang tí tách nhỏ máu xuống sàn.
3.
Mùi tanh trong tủ nồng nặc đến mức khiến tôi buồn nôn.
Tôi run rẩy đưa tay chạm vào chiếc sườn xám.
Chỉ vừa chạm đầu ngón tay vào vết máu, cả chiếc áo bỗng co giật dữ dội như một sinh vật sống.
Ống tay áo đột ngột quấn lấy cổ tay tôi, lớp lụa lạnh buốt bên dưới… có thứ gì đó đang bò lổm ngổm.
“Aaaa!”
Tôi vùng vẫy hết sức, lùi lại hoảng loạn, va mạnh vào bàn trang điểm phía sau.
Gương rơi xuống vỡ tan, từng mảnh kính đều phản chiếu cùng một hình ảnh:
Bụng tôi phồng lên cao — tròn vo như đang mang thai bảy tháng.
Nhưng thực tế, bụng tôi vẫn phẳng lỳ.
Tôi ngồi sụp xuống sàn thì đột nhiên nghe thấy tiếng “cọt kẹt… cọt kẹt…” vọng ra từ dưới gầm giường.
Cúi đầu nhìn xuống — một bàn tay nhỏ tím tái đang từ từ thò ra.
Năm ngón tay mảnh khẳng như chân nhện đang cào cào mặt sàn.
“Mẹ ơi…”
Một giọng trẻ con ẩm ướt thì thầm sát bên tai tôi.
Tôi hoảng loạn lao ra khỏi phòng ngủ, nhưng lại đâm sầm vào cảnh tượng kinh hoàng hơn ngoài hành lang.
Chiếc máy may cũ của mẹ đang tự vận hành.
Kim máy liên tục xuyên lên xuống một mảnh vải đỏ như máu, mà trên bàn máy…
Chính là bộ đồ ngủ tôi thay ra tối qua.
Máy may đột nhiên tăng tốc, đường kim xiêu vẹo dệt thành một hàng chữ đỏ như máu:
“Quà tặng cho em bé.”
Tôi run rẩy vén tấm vải đã may xong, hai chân lập tức mềm nhũn.