Chương 1 - Bí Mật Của Gạo Đen
Bóng của tôi bỗng biến thành hình dáng một người phụ nữ mang thai, nhưng tôi rõ ràng đâu có mang thai.
Tôi làm theo cách mà mẹ quá cố từng dạy – cách hỏi gạo của bà thầy bói trong làng – để thử cầu cơ.
Những hạt gạo rơi xuống, xếp thành một hàng chữ nguệch ngoạc:
“Con đã chết bảy ngày rồi.”
Đúng lúc đó, bà thầy mo trong làng – bà Trần – bất ngờ gõ cửa nhà tôi.
Bà nhe răng cười, lộ ra hàm răng vừa đen vừa vàng, rồi chỉ tay ra sau lưng tôi hỏi:
“Con ngoan, đứa bé con hỏi… nó đang bám trên lưng con kìa…”
Tôi quay đầu nhìn theo hướng bà chỉ, nhưng chỉ thấy chiếc sườn xám mẹ tôi sinh thời yêu thích nhất, đang treo lặng lẽ trên tường.
Đến ba giờ sáng, tôi bị đánh thức bởi một cảm giác ướt lạnh nơi ngực.
Một sinh linh nhỏ bé đang từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng không có tròng đen nhìn chằm chằm vào tôi, khóe miệng nó rách toạc đến tận mang tai, nở một nụ cười ghê rợn:
“Mẹ ơi… thịt mẹ… ngon quá, thơm quá…”
1.
Sau khi mẹ mất, tôi quay về căn nhà cũ.
Di vật của mẹ vẫn còn đặt trên bàn thờ trong nhà.
Khi còn sống, mẹ tôi là một “bà hỏi gạo” nổi tiếng quanh vùng – chuyên giúp người sống hỏi chuyện cõi âm.
Tôi vốn không tin những chuyện mê tín đó, nhưng kể từ khi mẹ mất, tôi luôn cảm thấy căn nhà này đang cất giấu một bí mật nào đó.
Trên bàn thờ có một cái bát trống, bên cạnh là đôi đũa sơn đỏ.
Tôi vừa đưa tay định chạm vào, thì đáy bát đột ngột vang lên một tiếng “đùng” – như thể có ai đó gõ từ bên trong.
Tôi hoảng hốt rụt tay lại, và ngay khoảnh khắc tiếp theo, trong bát bỗng xuất hiện cơm trắng ngả vàng.
Đôi đũa “phập” một tiếng, tự động cắm thẳng xuống bát cơm.
Đó là cách người ta dâng cơm cho người chết.
“Ai đó?!”
Tôi giật mình quay lại, nhưng phía sau chỉ là căn phòng khách trống hoác, bụi lơ lửng trong ánh nắng xiên chéo.
Tôi cố gắng trấn tĩnh, bước vào phòng tắm rửa mặt.
Nước chảy ra từ vòi có mùi gỉ sắt. Tôi vốc nước lên mặt.
Khi ngẩng đầu nhìn vào gương – khóe miệng tôi đang từ từ nhếch lên thành một nụ cười.
Nhưng rõ ràng tôi không hề cười.
Tôi nhìn chằm chằm vào gương, tim đập dồn dập như muốn phá tung lồng ngực.
Trong gương, “tôi” đang mấp máy môi như đang nói gì đó – nhưng không có âm thanh nào vang lên.
Tôi lùi lại, run rẩy, lưng đập vào tường gạch lạnh buốt.
Và rồi “tôi” trong gương từ từ giơ tay… chỉ vào bụng mình.
Tôi cúi đầu nhìn – bụng mình vẫn bằng phẳng như thường.
Nhưng trong gương, bụng của “tôi” lại… kỳ lạ nhô lên một cục – như thể có thứ gì đó đang động đậy bên trong.
Tôi gần như phát điên, lao ra khỏi phòng tắm, loạng choạng chạy vào phòng ngủ của mẹ.
Tôi lục tung mọi thứ, mong tìm được manh mối.
Cuối cùng, ở ngăn sâu nhất của chiếc tủ, tôi tìm thấy một quyển nhật ký đã ố vàng. Trang đầu tiên ghi một dòng chữ nâu đỏ như máu khô:
“Đêm thứ bảy, gạo sẽ biết nói.”
Tôi lạnh toát cả người, thì thầm bên tai bỗng vang lên những âm thanh “xào xạc”.
Như thể vô số hạt gạo đang lăn từ đâu đó rơi xuống sàn.
Tôi quay đầu cứng đờ nhìn về phía bàn thờ.
Cái bát cơm – không biết từ lúc nào – đã trống trơn.
2.
Tôi nhìn chằm chằm vào cái bát rỗng, cổ họng khô khốc.
Đáy bát còn sót lại vài hạt gạo đã thâm đen, dính chặt vào men sứ, trông như vết máu khô.
“Chắc là… chuột?”
Tôi lẩm bẩm, nhưng từ trong bếp lại vang lên tiếng “nhai nhóp nhép”, như có ai đó đang ngấu nghiến ăn thứ gì đó.
Tôi với lấy chân đèn đồng trên bàn, chậm rãi bước về phía nhà bếp.
Khi đẩy cửa bước vào, âm thanh nhai nuốt đột ngột im bặt.
Bếp sạch bóng, không còn sót lại một hạt cơm nào.
Nhưng không khí thì nồng nặc mùi hôi thối, giống như thịt thiu bị hấp trong xửng quá lâu, bốc ra mùi tanh tưởi khó chịu.
Cửa tủ lạnh hơi hé. Tôi đưa tay kéo ra — một làn mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi.
Ngăn mát vốn chứa rau củ tươi thì giờ đã thối rữa, đen sì.
Còn thịt lợn trong hộp bảo quản… đã biến mất.
Thay vào đó là một vũng chất nhầy đỏ sậm, đang từ từ nhỏ giọt xuống qua khe kệ.
Tôi cố nén cảm giác buồn nôn, quyết định thử cách “hỏi gạo” mà mẹ từng để lại.
Nhật ký đã nói “gạo sẽ biết nói”, vậy thì tôi cứ hỏi thẳng nó.
Tôi trải một tờ giấy vàng lên bàn thờ, nắm một vốc gạo rắc lên trên.
Những hạt gạo vừa chạm giấy liền như bị điều khiển bởi một thế lực vô hình, bắt đầu ngọ nguậy, xếp lại với nhau.