Chương 2 - Bị Bỏ Rơi Giữa Đêm Tối
Anh ta đảo mắt nhìn quanh căn phòng nhỏ hẹp, dơ dáy, rồi bưng mũi cười khẩy:
“Ồ, đổi chỗ tiếp khách à?”
“Tôi còn thắc mắc sao cô không về nhà, hóa ra bận ‘làm ăn’ quá.”
“Hai trăm nghìn mà tiêu nhanh thế này sao? Cái thân này làm bằng vàng chắc?”
Tôi nhìn anh ta, ánh mắt lạnh như băng.
“Ra ngoài đi.”
Giang Thần bật cười, bước từng bước lại gần, phía sau anh ta, mấy gã to con đã chặn kín cửa.
“Về với tôi ngay!”
“Ba nói rồi, nếu cô còn không biết hối cải sẽ chỉ có thể nhốt lại thôi!”
“Con gái nhà họ Giang, không thể ra ngoài làm chuyện nhục nhã như thế này!”
Anh ta vừa dứt lời, hai gã vệ sĩ đã xông lên, mạnh tay khống chế tôi.
Tôi bị kéo lê xuống cầu thang, lại một lần nữa bị ném vào xe.
Trên xe, Giang Chấn Hùng lạnh lùng nhìn tôi.
“Không ngờ cô lại tự làm mình thấp hèn đến thế.”
“Giờ tôi sẽ đưa cô đi bệnh viện kiểm tra.”
“Tôi muốn xem xem, trên người cô rốt cuộc dính bao nhiêu thứ bệnh dơ bẩn!”
Cái gọi là “bệnh viện” mà anh ta nói đến — chính là tầng hầm trong biệt thự nhà họ Giang.
Nơi đó lạnh lẽo, ẩm ướt, nồng nặc mùi ẩm mốc.
Tôi bị hai vệ sĩ thô bạo quăng xuống nền đất lạnh.
Giang Chấn Hùng đứng trên bậc thang, nhìn xuống tôi với vẻ khinh miệt.
“Rửa sạch nó cho tôi.”
Lệnh vừa dứt, hai gã vệ sĩ lao tới, xé bỏ toàn bộ quần áo trên người tôi.
Tôi trần trụi dưới ánh đèn chói chang, run rẩy vì xấu hổ và phẫn nộ.
Một vòi nước áp lực cao được chĩa thẳng vào người, dòng nước mạnh như roi quất, đập lên da thịt khiến tôi đau rát đến nghẹt thở.
Liên tục một tiếng đồng hồ.
Cơ thể tôi bị xối đến tê dại, khi dòng nước ngừng lại, môi tôi đã tím ngắt, toàn thân lạnh buốt, không còn chút sức lực nào để đứng vững.
Một chiếc bàn kim loại được đẩy vào.
Nhìn thấy cái giá cố định hai chân trên đó, tim tôi như muốn ngừng đập.
“Các người định làm gì tôi!”
Tôi khàn giọng hét lên.
Mấy gã to con không nói lời nào, ép tôi nằm lên bàn, cố định chặt hai chân vào giá.
Từ trong bóng tối, một người phụ nữ mặc áo blouse trắng bước ra.
Ánh mắt bà ta đầy khinh thường.
“Thiên kim thật của nhà họ Giang, ngày đầu tiên về nhà đã phải kiểm tra thân thể, đúng là trò cười thế kỷ.”
“Xem ra, cô còn chẳng xứng xách giày cho tiểu thư Giang Nguyệt được nuôi trong nhà ấy.”
Bà ta chẳng buồn để ý đến sự vùng vẫy hay lời chửi rủa của tôi, thản nhiên cầm thiết bị chọc vào cơ thể tôi.
Cơn đau dữ dội khiến tôi hít một hơi lạnh buốt.
Người nữ bác sĩ kia lại nhếch môi, giọng châm chọc:
“Còn giả vờ trong sạch sao? Một cơ thể tàn tạ thế này mà vẫn diễn vai gái trinh à?”
Vừa lúc đó, Giang Nguyệt bước xuống tầng hầm, cố tình thét lên chói tai:
“Mẹ ơi! Mẹ nghe thấy chưa! Bác sĩ nói chị bị bệnh nặng lắm!”
Cô ta kéo mẹ và anh trai tránh xa, rồi vội vàng lấy khẩu trang che kín miệng mũi:
“Bác sĩ Lý! Cẩn thận nhé! Đừng để bị lây đấy!”
Bác sĩ Lý lập tức đổi sang vẻ nịnh bợ, nở nụ cười ngọt xớt:
“Vâng vâng, cảm ơn cô Giang Nguyệt đã nhắc.”
Sau đó, bà ta thô bạo hoàn tất cái gọi là “kiểm tra”, rồi vứt cho tôi một chiếc khăn tắm.
“Xong rồi, quấn vào đi.”
“Ở đây không có đàn ông để cô quyến rũ đâu.”
3
Lạnh lẽo, nhục nhã, đau đớn – tất cả như những cơn sóng lớn trùm lên người tôi, dìm tôi xuống tận đáy.
Tôi run rẩy nhặt lấy chiếc khăn tắm mỏng manh, cuộn mình lại trong góc.
Từ xa, giọng Giang Chấn Hùng vang lên:
“Bác sĩ Lý, bệnh của nó… điều trị thế nào?”
Tôi muốn mở miệng nói cho họ biết: tôi không hề mắc bệnh.
Đó chỉ là viêm nhiễm thông thường do thời gian dài nằm vùng, sinh hoạt bất ổn, tinh thần căng thẳng cực độ. Uống kháng sinh vài ngày là khỏi.
Nhưng cằm tôi cứ run lên không ngừng, đến một chữ cũng không phát ra nổi.
Bác sĩ Lý làm ra vẻ nghiêm trọng, cất giọng “chuyên môn”:
“Bệnh này, nói trắng ra là do virus và vi khuẩn gây nên.”
“Chỉ cần không cung cấp điều kiện sống cho chúng, chúng sẽ tự chết.”
Tim tôi trĩu xuống.
Người phụ nữ này đúng là kẻ lừa đảo, ngay cả kiến thức y học cơ bản cũng không có.
Tôi cố gắng đứng dậy, định vạch trần bà ta, nhưng lại bị vệ sĩ giữ chặt, lôi thẳng vào căn phòng chứa đồ ẩm thấp rồi nhốt lại.
Ngoài cửa vang lên tiếng đối thoại.
“Không cần cho ăn, nước cũng không cần.”
“Nhưng mỗi ngày phải dùng dung dịch khử trùng xối ba lần.”
Toàn thân tôi co rúm lại.
Tôi nhớ lại cảm giác bị vòi nước áp lực cao xối thẳng vào người – lạnh buốt, tê dại, như thể cái chết đang kề bên.
Tôi gắng gượng vỗ cửa, gào lên, dốc cạn sức lực.
“Tôi không bệnh! Các người bị lừa rồi!”
“Thả tôi ra!”
Không một ai đáp lại.
Tôi chỉ nghe thấy tiếng bước chân vội vã rời đi, như thể tôi là nguồn bệnh truyền nhiễm di động, chạm phải là bị lây.
Ba ngày tiếp theo, họ thực sự làm theo lời của “bác sĩ giả”.
Không cho ăn, không cho uống.
Mỗi ngày đúng giờ ba lần, mở cửa, dùng nước khử trùng lạnh ngắt xối từ đầu đến chân.
Tôi dần lả người, nằm thoi thóp trên sàn nhà ướt lạnh.