Chương 1 - Bị Bỏ Rơi Giữa Đêm Tối
Khi cha mẹ ruột lái chiếc Maybach đến tìm tôi, tôi đang mặc váy hai dây ngắn cũn cỡn, ngồi giữa chợ đêm, cùng một đám khách du lịch nam say xỉn chơi oẳn tù tì uống rượu.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng ấy, “thiên kim thật” liền bật khóc tại chỗ:
“Chị ơi, sao chị lại làm mình ra nông nỗi này? Vì tiền mà ngồi uống rượu với đàn ông sao? Chị đang tự hủy hoại chính mình đấy!”
Ánh mắt của cha mẹ ruột đầy ghê tởm.
Người anh trai càng không kìm được, lao lên hất tung bàn rượu, bia văng tung tóe ướt đẫm người tôi.
“Mặc đồ lẳng lơ như thế, cô còn biết xấu hổ không? Nhà họ Giang sao có thể sinh ra đứa con gái đi bán thân như cô!”
Đám đàn ông uống rượu cùng tôi thấy tình hình không ổn, liền nhanh chân chuồn mất.
Lửa giận trong tôi bùng lên, tôi bưng cả chậu bia hất thẳng về phía họ.
“Không làm vậy thì tôi lấy đâu ra danh sách ba mươi hai cô gái bị bắt cóc?”
“Cơ hội thu lưới mà tôi liều mạng đổi lấy, các người hiểu cái gì chứ!”
“Bịa tiếp đi! Cứ bịa nữa xem nào!”
“Còn mấy cô gái bị bắt cóc? Xem phim cảnh sát hình sự nhiều quá hóa mê rồi à?”
“Tưởng mình là cảnh sát chắc? Với cái bộ dạng này, còn chẳng xứng để xách giày cho người ta!”
Giang Thần lau bia rượu trên mặt, chỉ thẳng tay vào tôi, giận dữ mắng nhiếc.
“Anh đừng nói chị như vậy… Chị có thể… chỉ là đang tìm một cái cớ thôi…”
“Chắc chắn chị không cố ý đâu. Mình đừng ép chị nữa.”
Giang Nguyệt trốn phía sau mẹ tôi, vừa khóc vừa run rẩy, nước mắt rơi như mưa.
Người cha trên danh nghĩa của tôi, Giang Chấn Hùng, sắc mặt u ám, đen kịt.
Từ đầu đến cuối ông ấy không nói với tôi một lời nào, chỉ dùng ánh mắt khinh miệt như đang nhìn rác rưởi.
“Đưa nó đi!” Cuối cùng ông ta cũng mở miệng. “Đừng làm mất mặt thêm nữa!”
Hai vệ sĩ mặc đồ đen lập tức bước lên, giữ chặt cánh tay tôi từ hai bên.
Tôi cố vùng vẫy.
“Buông tôi ra! Các người không thể đưa tôi đi!”
“Nhiệm vụ vẫn chưa kết thúc! Làm vậy sẽ hủy hoại toàn bộ kế hoạch!”
Tôi liếc thấy ở đằng xa, người đồng đội đang theo dõi – một anh bán xiên nướng – ánh mắt chợt hiện lên vẻ hoảng hốt, lập tức đẩy xe lẫn vào đám đông trốn mất.
Xong rồi, bại lộ thật rồi.
Giang Thần thấy tôi còn đang giãy giụa, liền bực bội bước tới, tát thẳng vào mặt tôi một cái đau rát.
“Đủ rồi chưa? Còn nhiệm vụ gì nữa? Không lẽ còn định nói mình là nội gián?”
“Mau quay về với gia đình, đừng làm loạn ở đây nữa!”
Cái tát nóng rực khiến nửa bên mặt tôi tê rần.
Tôi bị lôi kéo thô bạo, nhét vào chiếc Maybach sang trọng hoàn toàn không hợp với khung cảnh chợ đêm.
Cửa xe “rầm” một tiếng đóng lại, cách biệt tôi với toàn bộ âm thanh huyên náo bên ngoài.
Cũng chấm dứt luôn tất cả nỗ lực suốt ba tháng qua của tôi.
Chiếc thẻ nhớ siêu nhỏ mà tôi đánh đổi nửa cái mạng để có được, giấu trong hộp thuốc lá – đã bị vỡ nát dưới cái bàn bị Giang Thần hất đổ khi nãy.
Trong xe, Tô Uyển đưa cho tôi một tờ khăn giấy, nét mặt đầy chán ghét.
“Lau đi, người toàn mùi rượu, thật buồn nôn.”
Bà ta lại lấy trong ví ra một chiếc thẻ đen, ném lên đùi tôi.
“Trong này có hai trăm nghìn.”
“Tìm khách sạn nào cao cấp một chút, tắm rửa sạch sẽ, rồi mua vài bộ quần áo đàng hoàng.”
Bà ta dừng lại một chút, nói thêm:
“Đừng mặc mấy thứ rẻ tiền, lố bịch như vậy nữa.”
“Về sau cũng đừng làm những chuyện thấp hèn như vậy. Nhà họ Giang không chịu nổi nỗi nhục này.”
Giang Chấn Hùng vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể chỉ cần ở cùng một không gian với tôi cũng đã là điều sỉ nhục.
Giang Thần ngồi ở ghế phụ, nhìn tôi đầy khinh bỉ qua gương chiếu hậu.
“Cầm lấy tiền rồi rời khỏi đây đi. Khi nào suy nghĩ lại được cách sống cho tử tế, thì hãy gọi về cho ba mẹ.”
Xe dừng ở một ngã tư, vệ sĩ mở cửa.
“Xuống đi.”
Tôi bị đẩy xuống, ngã sõng soài trên mặt đường nhựa lạnh buốt.
Chiếc Maybach không hề chậm lại, tiếng động cơ vang lên rồi biến mất trong màn đêm.
Từ lúc “tìm thấy” đến lúc “vứt bỏ”, toàn bộ quá trình chưa đến mười phút.
Họ thậm chí không hỏi tôi những năm qua đã sống như thế nào.
Cũng không buồn xác nhận xem “danh sách” tôi nhắc tới là thật hay không.
Tôi siết chặt tấm thẻ đen lạnh buốt trong tay, mu bàn tay nổi gân xanh.
Tốt lắm, nhà họ Giang.
Tôi sẽ nhớ kỹ.
Tôi chống tay ngồi dậy, lê từng bước đến cây ATM gần đó, rút sạch tiền trong thẻ.
Sau đó, tôi bước vào một cửa hàng tiện lợi 24h, mua một chiếc điện thoại cục gạch rẻ nhất và một số điện thoại mới.
Tôi phải lập tức liên hệ với cấp trên — lão K.
Nhiệm vụ thất bại, tất cả nhân sự tham gia đều bắt buộc phải lập tức rút lui.
Tôi vừa thuê một căn phòng tồi tàn trong khách sạn nhỏ, còn chưa kịp bấm số điện thoại đã thuộc nằm lòng, thì cửa phòng bị người ta đá tung ra.
Giang Thần dẫn theo mấy gã đàn ông lực lưỡng xông vào.