Chương 2 - Bão Tuyết Kinh Hoàng
Nhiệt độ càng lúc càng thấp, tôi không nhịn được bắt đầu nghĩ lung tung.
Đúng lúc ấy, cửa xe tôi dường như bị người ngoài gõ mấy cái!
Tôi giật mình, chẳng lẽ anh em xe khác đến tìm tôi? Xe Mao Hổ chắc ở ngay phía trước tôi không xa.
Tôi dùng sức đẩy cửa xe, ngoài kia chỉ có tuyết bay mù mịt, chẳng thấy bóng người nào, mặt đất cũng không có lấy một dấu chân.
Tôi ngẩn ra một lúc, đang định đóng cửa lại thì một luồng ấm áp đột nhiên tràn ngập toàn thân!
Gió tuyết trước mắt tôi dường như ngừng lại trong nháy mắt…
“Anh Long!”
Mao Hổ, Từ Tùng, Ngô Đại, Ngô Tứ không biết xuống xe từ lúc nào, họ đã trèo qua rào chắn đường, đang đứng giữa cánh đồng tuyết trắng mênh mông vẫy tay gọi tôi. Tôi thấy bên họ có rất nhiều đống rơm, xa xa hình như còn vài nóc nhà nông dân đang bốc khói bếp.
Gần đây thật sự có người ở? Chúng tôi được cứu rồi sao?
Tôi vừa định xuống xe thì lời dặn của chú Vương buổi sáng đột nhiên vang lên trong đầu: “Đoạn qua khe hoang để đến Đông An… cẩn thận một chút.”
Đúng rồi, chúng tôi rõ ràng vẫn đang ở đoạn khe hoang ấy, hai bên đường không có lấy một thửa ruộng, lấy đâu ra nhà dân?
Tôi do dự chưa nhấc chân, mấy người kia lại như sốt ruột, ra sức vẫy tay với tôi.
Chẳng lẽ trên đường có nguy hiểm gì?
Tôi còn đang lưỡng lự có nên xuống không thì bộ đàm im lặng rất lâu đột nhiên vang lên. Giọng Từ Tùng đứt quãng truyền đến: “Tuyết quá lớn… Tuyệt đối, đừng xuống xe!”
Đầu tôi như có tiếng nổ, bừng tỉnh, trước mắt lại trắng xóa một màu, cái gì cũng không nhìn rõ.
Tay tôi nắm tay nắm cửa bị gió lạnh cắt đến gần như đông cứng. Tôi dùng hết sức bình sinh mới móc được tay nắm, ra sức kéo cửa đóng sập lại!
Nhưng tôi còn chưa kịp thở, quay người lại thì một luồng hơi lạnh cắt da cắt thịt ập đến.
Tôi thấy ghế phụ xe tôi đang ngồi một người!
Một người cứng đờ bị đông lạnh, toàn thân đầy sương đóng băng!
Xe tôi làm sao lại có người khác?
Đầu óc tôi lập tức hỗn loạn, cố gắng làm rõ tầm nhìn. Tôi muốn nhìn rõ người ngồi bên cạnh rốt cuộc là ai.
Nhưng khi thật sự nhìn rõ, tim tôi như ngừng đập.
Tôi thấy chính mình!
Người bị đông chết là chính tôi?
Có một khoảnh khắc tôi thực sự kinh hoàng.
Nhưng rất nhanh tôi bình tĩnh lại. Tôi từ nhỏ đã máu chiến, càng nguy hiểm càng chẳng sợ gì.
Tôi đoán mình rất có thể hạ thân nhiệt, sinh ra ảo giác. Nếu là người khác, lúc này chắc chắn sẽ hoảng loạn quá độ mà chạy ra ngoài ngay. Nhưng tôi biết, tôi không thể rời cabin. Ra ngoài tôi sẽ chết nhanh hơn.
Tôi thò tay xuống dưới ghế lái lấy ra một chai rượu trắng, loại rượu gạo nặng nhất mua ở đây. Khi tôi mở nắp chai, thân thể cứng ngắc ở ghế phụ đột nhiên động đậy. Nó cứng ngắc quay cổ, một đôi mắt trắng xanh nhìn tôi.
Tôi không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm đôi mắt chết chóc ấy, nhìn nó chậm rãi giơ tay lên.
Tôi không để ý đến bàn tay đưa tới, ngửa đầu tu rượu trắng vào miệng.
Chất lỏng cay nồng chảy qua cổ họng, kích lên một trận tanh ngọt.
Tôi nhắm mắt uống liền mấy ngụm, đợi đến khi rượu ngấm, trong người dâng lên một luồng nhiệt.
Khi mở mắt lần nữa, trong cabin đã trở lại bình thường. Thi thể lạnh băng kia như chưa từng tồn tại…
Tôi sờ cơ thể mình, nhiệt độ cơ thể không hạ quá thấp, thậm chí túi chườm trong lòng vẫn còn một chút ấm.
Tôi hẳn chưa đến mức hạ thân nhiệt, vậy vừa rồi tôi bị ảo giác kiểu gì?
Tôi còn đang nghi hoặc thì bộ đàm lại vang lên. Lần này là giọng Ngô Tứ, nghe nức nở:
“… Đội trưởng… anh tôi… làm sao bây giờ… vẫn chưa về…”
Lập tức trong bộ đàm nổ tung. Chúng tôi không ngờ Ngô Đại thật sự tự xuống xe!
Từ Tùng gần như gào lên hỏi Ngô Tứ rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Ngô Đại xuống xe bao lâu rồi? Chẳng phải đã dặn không được xuống xe sao?
Ngô Tứ cũng sợ đến khóc, lắp bắp mãi mới nói rõ.
Ban đầu Ngô Đại cũng không định thật sự xuống xe. Nhưng hai anh em trong xe lạnh quá, lúc đầu còn nói chuyện chống đỡ được, nhưng rất nhanh Ngô Tứ ý thức mơ hồ. Trong lúc mơ màng, Ngô Tứ nghe thấy Ngô Đại nói bên tai mình, ngoài xe có người, có người gọi họ…
Đến khi Ngô Tứ tỉnh lại thì Ngô Đại đã không thấy đâu nữa. Ngô Tứ đợi một lúc, tưởng anh trai sắp về, đến khi nhớ ra xem đồng hồ mới giật mình biết đã gần nửa tiếng trôi qua
Từ Tùng trong bộ đàm chửi một tràng dài. Anh không cho chúng tôi tùy tiện xuống xe chính là sợ thời tiết quỷ quái thế này, ra ngoài sẽ lạc đường. Nhưng mất người rồi thì không thể không cứu…
Ngô Tứ khóc lóc cầu xin chúng tôi qua bộ đàm. Từ Tùng mãi không quyết định được, lúc này chúng tôi còn tự lo chưa xong, lỡ ra ngoài tìm người, rất có thể “cứu ông nội kiểu hồ lô”.
Nhưng tôi cũng hiểu rõ, chậm trễ từng giây thì mạng Ngô Đại càng nguy.
Tôi tìm ở ghế sau được một cuộn dây nylon, buộc một vòng quanh eo, đầu kia cột chặt vào gương chiếu hậu. Tôi nói với Từ Tùng tôi mang dây đi tìm một vòng, nếu Ngô Đại ở gần thì biết đâu kéo được anh ta về.
Từ Tùng cũng hết cách, đồng ý, đồng thời dặn đi dặn lại tôi đừng đi quá xa.
Tôi chống chọi gió tuyết xuống xe. Dù đã quấn kín mít rồi nhưng cái lạnh như dao vẫn đâm vào người không ngừng. Tuyết đã ngập quá mắt cá chân. Tôi cầm đèn pin, vừa chiếu loạn xạ vừa gào tên Ngô Đại.
Nhưng trong gió lạnh rít gào này, tiếng tôi và ánh sáng đèn pin dường như không truyền được xa.
Tôi men theo hướng đại khái đi về phía xe của Ngô Đại, Ngô Tứ. Bốn bề trắng xóa, rời khỏi xe một đoạn là không còn vật tham chiếu nào nữa. Tôi thậm chí không biết mình có đi thẳng không.
Đang lúc mơ hồ thì tôi nghe loáng thoáng có tiếng người…
“Ngô Đại!” Tôi gọi theo hướng âm thanh, “Là mày không? Ngô Đại?”
Âm thanh kia rất trầm, dường như lặp đi lặp lại mấy từ gì đó, nhưng nghe kỹ lại không rõ.
Tôi sợ Ngô Đại gặp chuyện, chỉ có thể đi theo hướng tiếng động. Trong ánh đèn pin chập chờn, tôi mơ hồ thấy sau màn tuyết có bóng mờ, giống như đống rơm tôi từng thấy trong ảo giác trước đó. Nhưng rất nhanh lại bị gió tuyết che khuất, cái gì cũng không thấy nữa.
“Ngô Đại! Ngô Đại, mày sao rồi?”
Tôi tiếp tục gào, cố gắng bước nhanh hơn.
Tiếng đáp lại dường như càng rõ ràng. Tôi gần như chắc chắn phía trước chính là Ngô Đại. Có lẽ anh ta bị kẹt trong tuyết, hoặc không phân biệt được phương hướng. Tôi phải mau chóng đưa anh ta về, nếu không ở cái nơi hoang vu này mà hạ thân nhiệt thì thần tiên cũng không cứu nổi.
Cuối cùng, trong màn tuyết mênh mông tôi cũng nhìn thấy bóng dáng Ngô Đại!
Cái thân hình đen sì đứng giữa tuyết, không ngừng vẫy tay với tôi…
“Mày sao thế? Bị thương à?”
Tôi chạy nhanh hai bước thì dây phía sau đột nhiên căng cứng!
Tôi không biết mình đã đi bao xa, cuộn dây nylon đã hết.
“Mày có thấy tao không? Có đi qua đây được không?”
Tôi không dám thả dây, sợ dây rơi xuống tuyết là sẽ không tìm được đường về nữa.
Nhưng dù tôi gọi thế nào, Ngô Đại vẫn đứng nguyên tại chỗ, vẫn tư thế ấy, không ngừng vẫy tay với tôi.
Anh ta không đi được, hay bị thương rồi?
Tôi rất sốt ruột, lại nhìn dây phía sau, trong lòng tính toán.
Tôi tháo dây ra đi qua xác suất quay lại tìm được dây là bao nhiêu?
Còn chưa kịp nghĩ rõ thì cảm giác bứt rứt ban nãy lại xuất hiện. Môi trường ác liệt cộng thêm tâm trạng đột nhiên nóng nảy khiến tôi giật mạnh nút thắt.
Mẹ kiếp, cứu người quan trọng hơn!
Nhưng ngay khi tôi định bước tới thì nghe thấy một tiếng chó sủa!
Tôi ngẩn người, ngay sau đó là một tràng sủa liên tiếp.
Quay đầu lại, tôi thấy mấy bóng đen như tên bắn lao về phía tôi trên tuyết. Phía sau chúng là một bóng người vạm vỡ, đội mũ lông chó, mặc áo lông thú, vừa chạy vừa gào gì đó, vừa ra sức vẫy tay.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì một con chó đen lớn đã lao tới trước mặt tôi, há miệng cắn lấy vạt áo tôi, dùng sức kéo tôi ra sau một cái.
Tôi vốn không đứng vững, bị nó kéo lảo đảo một cái.
Nhưng cái cảm giác bứt rứt nghẹn thở kia lập tức tan biến trong chớp mắt.