Chương 33 - Bảo Bối Nhỏ Của Lâu Kiêu

Trên phòng ngủ, Lâu Kiêu đấy cửa bước vào đưa Cổ Lạc Hy sang ghế ngồi xuống.

– Có bị thương chỗ nào không?

Cổ Lạc Hy dè dặt lắc đầu, cúi gằm mặt xuống không dám ngắng lên nhìn hắn dù chỉ một cái, trong không gian vẫn văng vẳng là giọng hắn lọt vào tai cô.

– Có thật không?

Cô mím môi gật gật, Lâu Kiêu ngồi xuống chỗ ở bên cạnh vươn tay túm lấy hai cổ chân cô kẻo lại gác lên trên đùi mình, hần vừa định vền ống quần liền bị Cổ Lạc Hy ngần lại.

– Ngồi im

Tiếng gần của hắn khiến cô phải rụt rè mà rút tay về. Lâu Kiều cần thận vén ống quần cô lên

kiểm tra. Vừa rồi bóng đèn rơi xuống văng tung tóe, mặc dù đã trông thấy Lưu Hạo bước đến đỡ nhưng hẳn chả yên tâm về cô nhỏ này.

Sau khi xác nhận không có vết thương nào. Lâu Kiêu mới thực sự yên tâm.

– Tại sao lại để cô ta ức hiếp?

Câu hỏi ấy nhất thời làm Cổ Lạc Hy ngắn ra. Sau đấy là tự cảm thấy bản thân vô dụng.

Chần chừ một chút, Lạc Hy mới phản ứng:

“Xin lỗi đã gây phiền phức cho chú.

– Tôi không nói đến việc này, tôi cũng không cần câu xin lỗi của em.

Đầu cô hơi cui củi xuống thực sự không biết phải giãi bày như thế nào với hãn. Mọi thứ diễn ra quả bất ngờ huống hồ người phụ nữ kia rất hung hãn. Vồ vập tấn công cả cô và thím Hạnh.

Bàn tay Lâu Kiêu chợt dùng sức, thoáng chốc đã ôm Cổ Lạc Hy ngồi vào lòng. Duy trì tư thế ngồi trên đùi hắn làm cô căng cứng mở to hai mắt, không được tự nhiên, tay cô luống cuống đầy đấy vai hắn thế nhưng người đàn ông càng ôm chặt hơn, cả mặt hắn gục xuống xương vai mảnh khảnh.

Cô trở nên bất động

Lâu Kiêu… hắn làm sao vậy? Không phải mới vừa tức thì đang còn gay gắt tra khảo cô hả.

Hắn nhầm mắt, năng nề mà thở ra. Hơi thở ấm nóng phả vào da thịt dọa cô rùng mình.

Hần hiểu Cố Lạc Hy bị tâm lý nặng, cũng không có ý trách cô. Nhưng vừa rồi dáng vẻ sợ hãi

của cô khác vào đầu làm hần vừa đau vừa hận. Hận những kẻ đã hủy hoại biến cô thành một

người như vậy.

Lạc Hy chỉ biết ngồi im, một cái đồng đậy nhỏ dường như cũng không có. Bồng… thanh âm du dương trầm thấp của Lâu Kiều vang lên.

– Tôi không trách em! Lạc Hy, tôi chỉ là không muốn thấy em yếu đuối, luôn dễ dàng bị kẻ khác dẫm đạp như vậy.

Hần chậm rãi rời khỏi người cô, ngước nhìn:

– Phải làm thế nào, tôi mới có thể chữa lành mọi vết thương trong quá khứ của em đây?

Có Lạc Hy ngây ngốc giương to đôi mắt, khi chưa kịp hiếu chuyện gì. Cánh mỗi đã bị người

đàn ông chiếm lấy, cô thoáng đứng hình trước cái hôn. Nụ hôn của Lâu Kiều rất dịu dàng.

men theo nơi khỏe môi cô nhẹ nhàng ngậm lấy. Bàn tay đang đặt ở trên vai hắn đột nhiên

nấm lại, nhưng lại không đấy hẳn ra…

Nhận thấy, Lạc Hy không có ý định phản kháng. Hãn cũng trở nên mạnh mẽ hơn. Đầu lưỡi người đàn ông nhẹ nhàng chậm rãi tách răng cô ra, lưỡi hắn trực tiếp tấn công khoang miệng cô. Hô hấp của Cổ Lạc Hy bây giờ chỉ toàn là mùi hương bạc hà xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt từ hẳn.

Khi hai đầu lưỡi quấn chặt lấy nhau, Cổ Lạc Hy bừng tỉnh, cô chống tay luống cuống đấy hắn ra, gò má đã sớm nóng lên đỏ lựng.

Hắn không ép buộc, rời khỏi đôi môi mềm kia!

Vừa rồi không biết thế nào, nhưng hắn rất muốn hôn cô. Nếm qua rồi… thực sự ngọt ngào hơn lần ở trong xe.

– Làm em sợ?

Lạc Hy nghiêng nghiêng mặt ngượng ngùng tránh đi câu hỏil Cô không sợ, chỉ là trong mình có một loại cảm giác rất lạ lẫm nó lâng lâng khó diễn tả vô cùng. Ngay cả trái tim cũng rộn ràng, đập dồn dập. Cô cần môi đứng dậy nẻ sang một góc.

Hần làm vậy khiến cô bối rồi cực kỳ! Không phải vẫn đang nói chuyện sao?

Sao đột nhiên lại hôn cô? Hân… có ý gì,

Nhìn dáng vẻ đề phòng của Cố Lạc Hy, hãn dở khóc dở cưới. Ngẫm lại thì đúng thật có hơi hấp tấp, nhưng kết quả thì vượt qua mong đợi. Hần võ vào vị trí bên cạnh gọi

– Mau qua đây ngôi!

Cô nghe cơ mà vẫn cứ đứng chôn chân tại chỗ không nhúc nhích, Lâu Kiệu thờ dài xuống nước thỏa hiệp.

– Được rồi, không hôn em nữa, mau lại đây đi.

Tay cô lóng ngóng hỏi: “Sao… chú lại hồn tôi chứ?”

– Vì tôi thích!

Ba chữ ngắn gọn thẳng thần. Bởi vì hắn thích thì hắn muốn làm. Thấy cô mãi không chịu

bước lại, hắn đứng dậy đi đến, Cổ Lạc Hy quay người định chuồn thế nhưng lại không như

mong đợi khi mà vòng eo nhỏ nhắn của mình, ngay lập tức đã được người đàn ông dễ dàng

tóm lại.

– Em chạy cái gì hửm? Hôn cũng hôn rồi, thổ lộ cũng đã thổ lộ rồi! Em nghĩ mình chạy được chắc.

“Không có, tôi chẳng nghe gì hết.”

– ỔI Hóa ra chưa nghe sao?

“Đúng vậy, chủ buông tay ra đi.”

– Không sao, em chưa nghe, tôi không ngại nhắc lại cho em.

Cổ Lạc Hy cuống cuồng duỗi tay che chặt miệng hắn lại, lắc đầu. Má cô càng lúc càng nóng lên. Nỗi sợ hãi của chuyện vừa rồi dường như đã quên sạch, lấp vào đấy là những câu nói ám muội tử Lâu Kiêu.

Lâu Kiêu kéo cổ tay cô xuống, nghiêm nghị:

– Lạc Hy, em đã là người của tôi, từ nay không được thể hiện dáng vẻ yếu đuối đó. Chỉ cần là cái em không sai, tuyệt đối không để kẻ khác xúc phạm ức hiếp em, cảng yếu ớt, em càng bị dẫm đạp, rõ chưa?

Bàn tay hắn miết nhẹ gương mặt cô, bồi thêm:

– Theo tôi, em không thiệt thòi.

Hàng mi cong vút khe khẽ chớp, có mím đôi môi sau đó không biết thế nào, yên tâm mà gặt gật đầu đồng ý.

****

Lúc hẫn quay xuống tầng chỉ có một mình. Phía dưới đã có người đến sửa chữa gần lại trùm bóng đèn mới và lát những viên gạch bị làm bể

Nhìn thấy hân, Lưu Hạo cùng Gã Tam củi đầu.

Hai người kia tình ý, bắt gặp thấy một dấu răng nhàn nhạt nơi có hẳn thì sảng hồn. Lên phòng dỗ dành Cổ Lạc Hy lại xảy ra xung đột ư

Dẫu rằng đó chỉ có thế là của cô nhỏ Cố Lạc Hy.

– Chừng nào thì xong?

Giọng nói của hẳn vang lên, cất đứt mạch suy ngẫm của Lưu Hạo, anh nhanh chóng thoát khỏi, cất lời:

– Dạ, khoảng hơn 30 phút nữa thưa đại ca.

Lâu Kiêu hờ hững quét mắt nhìn một lượt, lãnh đạm ra lệnh:

– Chặn hết tất cả những con đường vận chuyển hàng của thằng Bạch Hiến Minh.

Gã Tam há miệng. Lần này, xem chừng đại ca dạy dỗ anh em nhà họ Bạch một trận ra ngô ra khoai.

Lưu Hạo không nhiều lời gật đầu vâng lệnh rồi thông báo xuống tất thảy cho tụi nhỏ thực hiện.

Tại nhà riêng của Bạch Hiền Minh, sau khi đưa cô em gái cưng quay về, anh ta liền chăm sóc, cần thận xử lý mấy chỗ vết thương bị cắt cho Bạch Bằng, cô ả tới giờ vẫn còn chưa hoàn hồn.

Vừa sát khuẩn, miệng Bạch Hiền Minh không ngừng chửi bởi:

– Mẹ nó, thằng chó Lâu Kiều!

Bạch Băng cắn răng chịu đựng cơn rất kéo đến, nhờ tới ả càng căm phần.

Bạch Hiền Mình ngước mặt:

– Em đã làm gì thằng Lâu Kiêu? Không phải anh bảo em đến đưa giấy tờ đất thôi hả.

-E-em…

Lời Bạch Băng còn chưa nói hết. Từ ngoài một người đàn ông gấp gáp bước xồng xộc vào,

Bạch Hiền Minh ngoảnh lại, thấy là anh đại liền bỏ thuốc xuống đứng dậy cúi đầu cung

kinh.

– Anh Hồ

Người đàn ông tên Hộ trừng trừng mắt, nghiến răng ken két, nóng nảy thẳng thừng vung

chân đã vào người Bạch Hiền Mình, làm anh ta văng ra một đoạn năm phủ phục dưới sàn

nhà rên.

Bạch Băng hốt hoảng trợn mắt, miệng lắp bắp:

– A-anh Hộ.

– Cmn lũ ăn hại, tụi mày chọc cái gì thằng Lâu Kiều?

Gương mặt Bạch Hiến Minh lộp độp đổ mồ hôi. Anh ta lồm cồm bò dây quỳ gối dưới chân người tên Hộ một cách hèn mọn rẻ rúng. Cũng bởi, anh ta và Bạch Băng có được ngày hôm nay đều nhờ vào ông ta hết, được thu nhận và có một cuộc sống không phải lo nghĩ. Lâu nay, anh ta đều làm việc thông qua ông ta, trên ông ta còn một ông lớn nữa, nhưng từ hồi gia nhập băng đáng thì chưa khi nào được nhìn thấy, tất thảy mọi người cũng vậy.

Là người bí ẩn thực thụ, không một ai có thể điều tra ra danh tính!

Bạch Hiền Minh khổ sở giải thích:

– Em… em không có làm cái gì hết thưa anh.

Gã Hộ bậm trợn phỉ nhổ:

– Không làm gì? Má nó, lũ tụi mày còn giả cái mồm à.

– Em thế, em thua miếng đất dưới tay nó, nhưng anh cũng biết em đã xin được anh lớn cho nó. Anh Hộ, anh tin em đi, em không làm gì cả,

– Không làm? Không làm này…

Vừa nói gã vừa thô bạo vung chân đạp liên hoàn vào người Bạch Hiến Minh. Từng cú từng

củ mạnh tới nối Bạch Hiền Mình miệng la oai oái cam chịu.

– Thằng chó, mày muốn hại chỗ địa bàn làm ăn của tao à? Khốn kiếp.

Gã nhe răng trợn mắt vừa đạp vừa chửi. Bạch Băng hoảng loạn bỏ lại ôm lấy cẳng chân gã khóc lóc van xin.

– Anh Hộ… anh Hô… xin đừng đánh nữa, chết người, sẽ chết người mất!

“Bốp!”

Không gian bồng vang lên âm thanh giòn tan của cái bạt tai rất mạnh. Á ta ngã sõng soài ra sàn. Bên mả bấy giờ đã lần lên một vệt đỏ chót, dòng máu từ môi dẫn chảy ra.

Gã Hộ đay nghiến:

– Một đám ăn hại! Tụi mày làm mất một mảnh đất từ trong tay anh lớn cho thằng Lâu Kiêu

rồi thì thôi đi, còn chọc giận nó, để rồi tất cả đường vận chuyến đã bị nó chân.

Gà quay sang tiếp tục đạp vào Bạch Hiền Mình:

-A

– Mày muốn triệt đường sống của tao sao?

– A-anh… Hộ… em…

– Nuôi lũ tụi mày đúng là vô tích sự.

Từ trong miệng của Bạch Hiền Minh liền hộc ra một ngụm máu, anh ta ôm lấy chân gã khấn

thiết.

– Em… sai rồi, anh Hộ… xin anh cho em cơ hội

– Mày là đồ ngu, tao biểu mày dò xét làm ăn cần thận, chứ không phải đề mày chọc điên nó

Mày nghĩ thằng Lâu Kiêu dễ chơi sao?

-Em…

– Nếu nó để đối phó, thì 3 năm trước tao đã truy sát nó thành công rồi mày hiểu chưa?

Gã nghiền từng câu từng chữ trong sự tức giận căm phần.

– Chết tiệt, đúng là cái mạng nó tốt, không những có người cứu, còn nắm thêm nhiều địa bàn. Nó tung hoành nhiều năm như vậy, mà nghĩ một thằng tép riu như mày chơi xỏ được? Còn không biết lượng sức mình.

Nói xong, gã đạp Bạch Hiền Minh ra. Anh ta khổ sở bò dậy. Bạch Băng lết đến cùng anh trai cầu xin.

– Anh Hộ, chúng em sai rồi, mong anh cho em thêm một cơ hội.

– Cơ hội? Cái lũ tụi mày đáng nhẽ tạo cho chết đói từ mấy năm trước

– Em xin anh… em sẽ chuộc lỗi!

Níu lấy sự sống, Bạch Băng không màng bấu víu ôm chặt chân gã khóc xin. Gã Hộ chán ngấy hắt ra, thế nhưng cô ta vẫn ngoan cố cứ bò lại van xin một cách hèn mạt.

– Anh Hộ…anh niệm tỉnh mấy năm em và cả anh trai làm được nhiều việc cho băng, anh rộng lượng nói với ông lớn tha em cùng anh Hiến Minh một lần. Em… em sẽ xử lí chuyện nay.

Gã cúi người, bóp lấy cầm Bạch Băng.

– Xử lý? Bằng cách nào? Cái loại đàn bà bần thỉu đã bị chơi nát như cô, thằng Lâu Kiêu nó cấn.

Bị lăng mạ Bạch Băng chỉ biết cần răng. Bạch Hiền Mình lên tiếng.

– Em hứa sẽ xử lý chuyện này, xin anh cho em một cơ hội.

– Được! Tao cho hai anh em mày một cơ hội, nhưng nếu còn không xong việc thì chờ ngày bị

chôn sống, hiểu chưa?

-Dal

Gã thô kệch đấy ngã Bạch Băng, khạc nhổ rồi quay người bước đi.

Bạch Băng nằm vật dưới sàn nhà, khóe mắt chảy ra những giọt lệ cay đắng. Hai tay nắm chặt vào nhau! Đấy mất hân lên tia máu đỏ hận ý.

Bạch Hiền Mình đau đớn ôm ngực, ngay sau đó tiếp tục ọc ra ngụm máu đỏ. Bạch Băng kinh hoàng, gấp gáp ngồi dậy vươn cánh tay đỡ lấy anh trai gào trong vô vọng.

– Anh… anh…

Bạch Hiến Minh ngất lịm đi Á ta khóc lớn, người run lên bần bật lòm khôm bỏ dây tới bàn cầm điện thoại gọi cấp cứu.