Chương 32 - Bảo Bối Nhỏ Của Lâu Kiêu
– Má nó
Bạch Hiến Minh trừng to hai mắt miệng ngấu nghiến căm phần, cơ hồ trong không gian vang lên âm thanh của tiếng răng va nhau ken két, bàn tay anh ta siết chặt khẩu súng nhưng lại cứ trằn trọc mãi không dám bóp cò.
Lâu Kiêu ngược lại rất nhờn như, còn cố tình đưa đầu mình sát lại ngòi súng trong tay của Bạch Hiền Mình cợt nhả thách thức.
Bạch Băng thảm thương ngồi dưới sàn vươn bàn tay run như cầy sấy vội vàng túm lấy ông quần Bạch Hiền Mình ra hiệu. À muốn rời khỏi đây, với bộ dạng nhục nhã này, thực sự ả không thể ở lại nữa.
Bạch Hiền Minh cúi đầu nhìn em gái, tay chầm chậm thu khẩu súng về. Suy cho cùng dù cho tức giận anh ta cũng không dám nổ, Bạch Hiến Minh gắng giọng:
– Em gái tao đắc tội với mày cái gì?
Lâu Kiêu nhếch môi cười mỉa mai: – Muốn biết thì hỏi cô ta.
Bạch Hiền Mình ngồi xổm. Nhìn em gái ở trong cảnh tượng thảm hại khiến anh ta có chút không ngờ đến! Bạch Băng vốn đã bị Lâu Kiêu hù dọa cho cứng họng, ngay lúc này đây. chẳng còn có thể mở miệng nói chuyện lưu loát, thay vào đó chỉ là tiếng nấc nghẹn, nước mắt rơi lã chã. Bạch Hiền Minh duỗi tay vén mái tóc ướt nhẹp của ả lên.
– Băng Băng
Bạch Băng tức khắc lắc đầu nguầy nguậy, càng nắm chặt ống quần anh trai ả hơn. Bạch Hiến Minh đau lòng liên cởi áo khoác bên ngoài, khoác lên thân thể run rấy đó.
– Băng Băng, về thôi em.
Á ta gặt đầu, Bạch Hiến Minh không nói thêm gì trực tiếp bế bồng ả lên quay người bước. Phía sau, Lâu Kiêu chậc lưỡi lên tiếng.
– Bạch Hiến Mình, đây mới chỉ là cảnh cáo của tao.
Bước chân Bạch Hiển Mình hơi khựng lại. Thế nhưng rất nhanh sau đó bước thẳng ra ngoài. Bạch Băng chỉ biết vùi mặt sâu vào khuôn ngực anh trai ả, hoàn toàn chả còn hóng hách dám lộ diện.
Lúc đến xấc láo, ngang tàn bao nhiêu thì khi ra về lại thảm hại nhếch nhác bấy nhiêu.
Lưu Hạo cùng gã Tam cũng thu hồi lại khẩu súng, gã Tam cười hài lòng.
Nhìn hai anh em nhà họ Bạch như vậy. Quả thật phải nói sướng khoái vô cùng. Lâu nay đại ca Kiêu không chấp nhật không đả động liền ngỗ ngược xem trời cử bằng vung.
Đến đây kiếm chuyện, vẫn còn mạng quay về đã nên cảm tạ.
Hắn nghiêng đầu nheo mày nhìn Cổ Lạc Hy, cô đứng đấy vẫn luôn nép sát vào trong người của thím Hạnh tránh né sau việc kinh hoàng vừa rồi. Lâu Kiêu lịa mắt nhìn xuống chân cô, không khó để nhận ra hiện tại nó đang run.
Hần vứt khẩu súng trong tay sang chỗ Lưu Hạo, anh nhạy bén duỗi tay bắt lấy, bên tai vang lên thanh âm lãnh đạm.
– Gọi người đền dọn dẹp đi.
– Dal
Không lòng vòng nói thêm gì nữa, Lâu Kiêu rảo chân bước đến, động tác chớp nhoáng kéo lấy tay Cổ Lạc Hy vác lên vai một cách nhẹ tênh đi thẳng về hướng cầu thang.
Cổ Lạc Hy giật thót, lúc phản ứng thì người đã bị hãn đưa đi. Cô vùng vẫy vài cái nhưng không hề có tác dụng gì đối với người đàn ông đấy. Đôi chân hần vẫn cứ vững vàng sải bước di.
Thím Hạnh ngoảnh đầu, âm thầm nhìn theo, sắc thái trên mặt bấy giờ cũng đã tái nhợt đi không kém. Lưu Hạo thở ra một hơi ôn tồn hỏi han.
– Thím không sao chứ?
Thím lắc đầu, giọng có chút lắp bắp:
– Tôi… không sao, nhưng mà đáng… sợ quá cậu Hạo!
Lưu Hạo phì cười nhẹ:
– Không sao! Vài lần rồi sẽ quen!
Câu nói của anh dọa cho thím Hạnh phút chốc điếng người! Còn… còn phải chứng kiến thêm vài lần nữa sao? Kỳ thực, về tuổi thím cũng không còn trẻ trung gì nữa, nếu trải qua thêm vài lần như bây giờ thím dự đoản bản thân chắc là chịu không nổi mất thôi.
Thấy gương mặt thím Hạnh dè chừng, Lưu Hạo cưới thành tiếng, bồi thêm:
– Cháu đùa đấy, sau lần này họ không dám chạy đến nữa đâu, thím yên tâm.
Gã Tam gật gù tán đồng:
– Đúng đấy thím! Nếu bọn họ còn vác mặt tới chứng tỏ đã chế bản thân sống quá lâu rồi.
Thím Hạnh thở phào nhẹ nhôm:
– Được, được, vậy hai cậu hãy ngồi nghỉ ngơi. Để tôi thu dọn chỗ này.
– Không cần, thím cử đề đó chốc sẽ có người tới thay và dọn dẹp luôn.
Thím Hạnh nhìn bóng đèn lớn đồ bề văng lung tung, không kìm được buột miệng:
– Cái này chắc là đắt lắm!
Gà Tam thong dong đút khẩu súng vào người, miệng cười ha hả, thẳng thắn đáp.
– Ôi dào! Có bao nhiêu xu đầu? Đại ca Kiêu giàu lắm, phải không anh Hạo,
5-
Gã thấy Lưu Hạo chịu phối hợp ngược lại cười khanh khách lớn hơn. Thím Hạnh lặng thinh
không nói gì. Dọn sơ qua một chút xong, thím quay người trở vào trong phòng bếp.
Gã Tam nghía đầu chăm chú quan sát tầng hai, bước đến gần chỗ Lưu Hạo khẽ khàng hỏi:
– Lần này chắc đại ca không bỏ qua, anh Hạo nhỉ?
Lưu Hạo mở điện thoại nhân bảo người ghé qua biệt thự thay đổ, anh ngắng mặt đại khái đáp.
– Đừng hấp tấp, đợi lệnh điệ
– Vâng, em rõ rồi
Gã nhún vai, thờ hắt một hơi. Thong dong bước sang ngồi xuống ghế sofa. Cảnh tượng vừa
rồi, đúng là nồi thảm hại sỉ nhục lớn dành cho hai anh em nhà họ Bạch.