Chủ sạp bánh kếp dưới lầu là một anh chàng đẹp trai 1m85 với vẻ mặt u buồn.
Ngày nào tôi cũng ghé ủng hộ, thế mà đùng cái cậu biến mất.
Tôi đành phải đến gõ cửa nhà cậu : "Anh ơi, em nhớ anh quá đi mất."
Cậu ngẩn ra , vành tai hơi đỏ lên: "Cậu... thích tôi sao ?"
Tôi lắc đầu: "Không, tôi chỉ muốn hỏi sao cậu không dọn hàng nữa thôi."
Vừa dứt lời, trước mắt tôi bỗng hiện lên mấy dòng bình luận chạy ngang:
[Đối phương ngó lơ nhan sắc của bạn, nhưng lại khẳng định chất lượng bánh kếp của bạn]
[Nam chính ban ngày đi học ban đêm bày sạp, còn bị bạn học cười nhạo bắt nạt]
[Thiên tài vật lý tương lai ngày mai lại phải đến võ đài ngầm chịu đòn để kiếm tiền thuốc thang cho mẹ ]
[Nam chính cứ tưởng cuối cùng cũng có người quan tâm mình , hóa ra chỉ là một con bé ham ăn]
Tim tôi thắt lại , nhìn vào ánh mắt đang dần ảm đạm của cậu , vội vàng mở miệng:
"Không đúng! Người tôi thích là cậu ..."
Bình luận