Chương 2 - Bản Niết Bàn Chấm Dứt Tại Đây
Nói xong, tôi không thèm liếc lại khuôn mặt thất thần của cô ta, quay người, sải bước đi về hướng khác.
Nơi đó, là phòng điều phối phát sóng trực tiếp.
3
Đường dẫn đến phòng đạo diễn kỹ thuật bị chặn bởi hai bảo vệ.
Họ là người Phương Tình sắp xếp.
Trước đó cô ta nói là để đề phòng sự cố. Giờ thì tôi hiểu — kẻ cần “phòng bị” chính là tôi.
“Cô Đường, phiền cô quay lại.” Một bảo vệ lạnh lùng nói.
“Quản lý Phương đã dặn, trước khi kết thúc chương trình, cô không được rời khỏi khu vực hậu trường.” Người còn lại tiếp lời.
Bọn họ đứng sừng sững như hai ngọn núi, chắn ngang con đường duy nhất đến phòng đạo diễn.
Tôi không định liều xông vào.
Giằng co với họ chỉ khiến tôi tốn thời gian.
Bài hát Niết Bàn của Thẩm Dịch Trần đã đến đoạn điệp khúc — thời gian dành cho tôi không còn nhiều.
Tôi lập tức quay người, rẽ sang hướng khác — hành lang dẫn đến phòng nghỉ VIP.
Trong đầu tôi, hàng loạt bình luận tràn ngập:
【Không vào được phòng đạo diễn đâu! Cặp cẩu nam nữ đó đã phòng sẵn rồi!】
【Không đúng! Phòng nghỉ số 1 là chỗ mẹ Thẩm Dịch Trần đang ở! Nữ chính đi tìm viện binh hả?】
【Đừng ngây thơ! Mẹ tên tra nam là đại phản diện số 1 của truyện này đó, sức chiến đấu khỏi chê! Tới đó chẳng khác gì dâng đầu cho bà ta chặt!】
【Chưa chắc! Tôi cá nữ chính đến đó không phải để xin xỏ — mà là để lấy đồ!!】
Lấy đồ?
Chuẩn. Bình luận đoán đúng rồi.
Toàn bộ bản gốc các bài nhạc, bản thu âm, ổ cứng sao lưu — tất cả đều để ở “ngôi nhà chung” của tôi và Thẩm Dịch Trần.
Tôi không giữ chìa khóa.
Mà chìa khóa dự phòng của căn hộ lại đang ở trong tay mẹ hắn — Chu Nhã Phân.
Đây là cơ hội tốt nhất để tôi lấy lại bằng chứng, nhất định phải nhanh hơn một bước trước khi bọn họ kịp ra tay.
Tôi bước tới trước cửa phòng nghỉ VIP số 1, hít sâu một hơi, rồi đẩy cửa vào.
Bên trong, một người phụ nữ trang điểm kỹ lưỡng đang nhấm nháp ly rượu vang, chăm chú nhìn màn hình phát trực tiếp trên tường.
Bà ta chính là mẹ Thẩm Dịch Trần — Chu Nhã Phân.
Vừa thấy tôi, lông mày bà ta nhíu chặt, trong mắt lộ rõ vẻ khinh khỉnh.
“Sao cô lại đến đây? Không biết đây là khu vực dành cho khách quý à? Cô không có chút phép tắc nào sao?”
Giọng nói cay nghiệt, hoàn toàn khác với người phụ nữ dịu dàng từng nắm tay tôi, gọi tôi là “đứa trẻ có tài, lại hiểu chuyện”.
Đúng rồi, hồi đó con trai bà ta còn cần đến tôi.
Còn bây giờ, khi con trai bà đã “tự bay cao”, tôi cũng chẳng còn chút giá trị lợi dụng nào nữa.
“Dì ạ,” tôi cố gắng giữ cho giọng mình thật bình tĩnh, “cháu có việc gấp cần phải về nhà một chuyến. Dì có thể cho cháu mượn chìa khóa dự phòng của căn hộ không ạ?”
Chu Nhã Phân đặt ly rượu xuống, nhìn tôi như thể đang nhìn một con ngốc.
“Về nhà? Bây giờ á? Nhược Vũ, đầu óc cháu có vấn đề à? Hôm nay là ngày quan trọng nhất của Dịch Trần, cháu không ở lại hậu trường để hỗ trợ nó, lại đòi về nhà làm gì?”
“Cháu…”
“Cháu cái gì mà cháu?” Bà ta đứng bật dậy, bước tới đối diện tôi, ánh mắt cao ngạo đánh giá từ trên xuống dưới. “Có phải cháu thấy Dịch Trần sắp nổi tiếng, trong lòng không phục, định giở trò gì phải không?
Dì nói cho cháu biết, Đường Nhược Vũ, đừng có mà được voi đòi tiên. Dịch Trần nể tình xưa mới để cháu có cơm ăn, cháu phải biết ơn mới phải. Đừng tưởng viết được vài bài hát thì có thể nắm được nó trong tay.
Không có cháu, nó vẫn là siêu sao, vẫn là thiên vương!”
Thì ra, trong mắt mẹ con họ, tôi chỉ là kẻ “ăn nhờ ở đậu”.
Tôi nuốt xuống cơn giận đang trào dâng trong lòng, vẫn cố gắng giữ giọng bình thản:
“Dì à, thật sự cháu có việc rất gấp. Làm ơn, cho cháu mượn chìa khóa.”
“Không có!” Chu Nhã Phân thẳng thừng từ chối. “Chìa khóa không có chuyện đưa cho cháu.
Hơn nữa, từ hôm nay trở đi, cháu cũng không cần quay về căn hộ đó nữa. Dịch Trần đã chuẩn bị chỗ ở mới cho cháu rồi, đợi sau khi buổi diễn kết thúc, Phương Tình sẽ dẫn cháu tới.
Chỗ đó tuy hơi nhỏ, nhưng một mình cháu ở cũng đủ rồi.”
Giờ thì rõ cả rồi.
Bọn họ đã “sắp đặt” sẵn cả đường lui cho tôi.
Đuổi tôi ra khỏi ngôi nhà từng gọi là “tổ ấm”, sau đó đốt sạch tất cả những gì tôi có.
Ác độc. Tuyệt tình.
Tôi liếc nhìn chiếc túi Hermès đặt trên ghế sofa.
Chìa khóa đang ở trong đó.
【Ra tay đi! Cướp lấy đi!】
【Trời ơi coi mà tức quá, đứng yên đó làm gì nữa!】
【Đúng rồi, tặng bà ta một cú tát, cho biết thế nào là hoa nở đỏ rực!】
Dòng bình luận điên cuồng lướt qua nhưng tôi mặc kệ những lời giục giã đó.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Chu Nhã Phân, chậm rãi nói:
“Dì có biết không? Dịch Trần và Phương Tình… đang qua lại với nhau.”
Sắc mặt Chu Nhã Phân lập tức thay đổi, nhưng rất nhanh lại trở nên cao ngạo.
“Thì sao?” Bà ta cười khẩy. “Phương Tình thông minh hơn cháu, hiểu chuyện hơn cháu, cũng xứng với Dịch Trần hơn.
Nhà người ta làm ăn kinh doanh, có thể giúp ích cho sự nghiệp của nó. Còn cháu? Ngoài mấy bài hát rẻ tiền, cháu có gì đáng giá?”
Trái tim tôi lạnh ngắt.
Hóa ra bà ta biết.
Ngay từ đầu đã biết.
Bà ta ngầm đồng ý, thậm chí ủng hộ con trai mình vừa thản nhiên hút cạn chất xám của tôi, vừa vụng trộm với người bạn thân nhất của tôi.
“Vậy… dì cũng biết, họ đang tính xóa sạch tên cháu khỏi toàn bộ bản quyền ca khúc, đúng không?”