Chương 1 - Bản Niết Bàn Chấm Dứt Tại Đây

Tại hậu trường của sân vận động mười ngàn người, tôi đang chuẩn bị gửi đi ca khúc định mệnh của bạn trai — Niết Bàn.

Bài hát mà tôi đã dốc ba tháng trời viết nên, sẽ đưa anh ấy lên đỉnh cao của giới âm nhạc.

Tôi yêu anh ba năm, làm “tay súng bắn thuê” cho anh cũng ba năm. Anh từng hứa, đêm nay, sẽ cầu hôn tôi trước mặt tất cả mọi người.

Ngay lúc đầu ngón tay sắp chạm vào nút gửi, hàng loạt dòng chữ trong suốt như đạn pháo bất ngờ nổ tung trên võng mạc tôi:

【Đừng gửi! Ngàn vạn lần đừng gửi! Gửi đi là xem như tiền mừng cưới của đôi cẩu nam nữ đó đó!】

【Cầu hôn á? Buồn cười chết đi được! Người anh ta định cầu hôn là cô bạn thân của cô — Phương Tình, nhẫn cưới đang giấu trong kho đồ C-3 kìa!】

Trong bộ đàm, giọng cô bạn thân nhất kiêm quản lý của tôi — Phương Tình — bỗng nhiên sắc nhọn:

“Đường Nhược Vũ! Cô chết rồi à? Nhạc đệm đâu hả?!”

Tôi cứng đờ tại chỗ, ánh mắt xuyên qua màn hình, dừng lại trước cánh cửa có tấm biển đề chữ “C-3”.

1

【Mau đến xem! Vở kịch lớn trong năm! Tọa độ: kho đồ C-3 hậu trường! Trễ là bỏ lỡ cảnh hay đấy!】

Dòng bình luận như phát cuồng, liên tục cập nhật.

Đầu óc tôi trống rỗng, nhưng cơ thể như con rối bị giật dây, đột ngột đứng bật dậy, đẩy cửa phòng điều âm lao thẳng về phía đó.

Hành lang hậu trường tối tăm và dài đằng đẵng, cánh cửa phòng kho C-3 khép hờ, bên trong hắt ra ánh đèn mờ nhạt và những lời đối thoại khiến người ta buồn nôn.

“Trần, vừa rồi anh đứng trên sân khấu ngầu quá đi!” — là giọng ngọt lịm của Phương Tình.

“Tất nhiên rồi,” giọng của Thẩm Dịch Trần đầy tự mãn, “Đợi hát xong Niết Bàn, anh sẽ thật sự trở thành thiên vương.”

“Thế… còn Đường Nhược Vũ thì sao? Dù sao cô ấy cũng viết toàn bộ bài hát…”

Tim tôi như nghẹn nơi cổ họng.

Chỉ nghe Thẩm Dịch Trần cười khẩy đầy khinh miệt:

“Cô ta? Một con nhỏ trầm cảm kỳ quái, ngoài viết nhạc thì chẳng làm được gì cả.

Yên tâm đi, hợp đồng anh ký hết rồi, bản quyền tất cả bài hát đều đứng tên anh.

Chờ xong concert, anh sẽ nói thẳng với cô ta, quẳng cho ít tiền rồi bảo cút đi.”

Cút đi. Con nhỏ trầm cảm kỳ quái.

Tôi đã thắp sáng cả thế giới cho anh ta, còn anh ta lại chê tôi che mất ánh sáng của mình.

Bụng quặn lên từng cơn, tôi ôm chặt miệng lại. Nước mắt trào ra không kiểm soát nổi, làm nhòe cả tầm nhìn.

【Má ơi! Quay lại đi! Quay clip đi!】

【Điện thoại! Ghi âm lại! Đây là bằng chứng thép!】

Dòng chữ như tia sét đánh tỉnh tôi.

Đúng, tôi cần bằng chứng.

Tôi lau nước mắt, lặng lẽ rút điện thoại ra, nhấn nút ghi âm.

2

Tôi nhẹ nhàng trượt điện thoại vào khe cửa, ghi lại tất cả âm mưu đáng kinh tởm bên trong.

“Anh nỡ à? Cô ấy là nàng thơ truyền cảm hứng cho anh mà.” Phương Tình cười khúc khích, ngụ ý rõ ràng.

“Cảm hứng á? Tình Tình, em mới là cảm hứng của anh.” Giọng Thẩm Dịch Trần mềm mại hẳn đi, “Nếu không phải vì muốn cho em một cuộc sống tốt hơn, anh chẳng buồn dây dưa với cô ta đâu. Mỗi lần thấy cái bộ dạng u ám như sắp chết của cô ta là anh phát ớn.

Thôi, đừng nhắc tới cô ta nữa. Cưng à, cho anh hôn cái nào…”

Những lời sau đó bị tiếng hôn nhau đầy gượng gạo và gớm ghiếc che lấp.

Tôi đứng ngoài cửa, toàn thân như đông cứng.

【Đừng vội! Còn vụ lớn nữa! Nghe thử xem bọn họ định xử lý bản thảo và demo nhạc của cô thế nào!】

Dòng bình luận nhắc nhở kịp lúc.

Quả nhiên, giọng Phương Tình lại vang lên:

“À đúng rồi Trần, mấy bản thảo và demo nhạc của cô ta tính sao đây? Lỡ như cô ta mang đi…”

“Em sợ cái gì? Tất cả đồ của cô ta đều để ở căn hộ chung của tụi mình. Đợi lúc thích hợp, anh chỉ cần châm lửa đốt hết là xong. Một con điên không có chứng cứ, ai tin được chứ?”

Châm lửa đốt hết?

Một luồng lạnh buốt dâng lên từ lòng bàn chân tôi.

Bọn họ không chỉ muốn loại tôi ra khỏi cuộc chơi — họ muốn tôi chết.

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng chứa đồ bị mở ra.

Phương Tình bước ra, đang sửa lại cổ áo hơi xộc xệch, mặt còn vương chút đỏ ửng.

Ngẩng đầu lên, cô ta lập tức bắt gặp khuôn mặt trắng bệch không chút máu của tôi.

Nụ cười trên mặt cô ta khựng lại, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

“Nhược Vũ? Cậu… sao cậu lại ở đây? Buổi biểu diễn kết thúc rồi mà, sao còn lởn vởn ở đây làm gì?”

Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cô ta.

m nhạc sôi động lại vang lên trên sân khấu.

Phương Tình thoáng đơ người, rồi như sực nhớ ra điều gì đó, sắc mặt chợt thay đổi, lao nhanh đến bên cánh cửa phòng chứa đồ.

Nhưng đã quá muộn.

Tôi đã cúi xuống, nhặt chiếc điện thoại, cho nó vào túi áo.

Phương Tình nhìn tôi, trong ánh mắt lần đầu hiện lên nỗi sợ thật sự.

Giờ phút này, tôi không còn là Đường Nhược Vũ ngoan ngoãn, mềm yếu để cô ta tha hồ thao túng nữa.

Tôi đứng đó, bình tĩnh đến lạ lùng — một phiên bản xa lạ đến mức khiến cô ta hoảng hốt.

“Cậu định làm gì?” Giọng cô ta run rẩy.

Tôi ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua cô ta, nhìn thẳng lên sân khấu nơi người đàn ông kia đang say sưa biểu diễn.

Hắn đang hát bài hát tôi viết, ca ngợi nỗi đau hư cấu của bản thân, tận hưởng ánh hào quang lẽ ra thuộc về tôi.

“Phương Tình,” tôi nhìn cô ta, từng chữ từng lời như dao cứa:

“Cậu về nói với Thẩm Dịch Trần, bản Niết Bàn của hắn, đến đây là chấm dứt. Tôi sẽ tự tay bóp nát tất cả.”