Chương 18 - Bản Chất Của Sự Phản Bội

Thấy cảnh tượng ấy, Phó Văn Thanh càng thêm lo lắng cho Ôn Nhiên.

Anh lướt mắt khắp từng dãy ghế, nhưng không thấy bóng dáng cô đâu.

Đang lúc lòng như lửa đốt, phía sau bỗng vang lên tiếng chai rượu vỡ, cùng tiếng ồn ào đến mức át cả âm nhạc chát chúa trong quán.

Phó Văn Thanh quay đầu lại nhìn thoáng qua định bỏ đi tiếp, thì ánh mắt bỗng bắt được một bóng người quen thuộc.

Anh lập tức khựng lại, chưa kịp suy nghĩ gì, đôi chân đã tự động lao về phía đó.

Ôn Nhiên đang đứng giữa đám người gây chuyện, cãi nhau gay gắt với một người nước ngoài, bên cạnh là một cô bé đang khóc nức nở.

Phó Văn Thanh lao đến, kéo Ôn Nhiên về phía sau mình để che chở, sau đó bình tĩnh dùng tiếng Anh để thương lượng với người đàn ông kia.

Nhưng gã nước ngoài đó rõ ràng đã nổi điên, không còn nghe lọt tai lời nào nữa.

Phó Văn Thanh quay đầu lại, bảo Ôn Nhiên mau đưa cô bé rời đi, còn anh sẽ ở lại xử lý.

Ôn Nhiên không do dự chút nào, ôm lấy cô bé rồi nhanh chóng ra ngoài. Nhưng khi vừa đến cửa, cô cảm nhận được một luồng gió mạnh vụt qua sau lưng.

Giây sau, phía sau vang lên tiếng chai rượu đập mạnh, cô lập tức quay đầu lại.

Phó Văn Thanh đang quay lưng về phía cô, toàn thân khẽ run lên, trên tay người nước ngoài, chai rượu đã vỡ nát.

Ôn Nhiên giật mình, hét lên:

“Phó Văn Thanh!”

Gương mặt căng thẳng của anh bỗng nở nụ cười khi nghe thấy tiếng gọi đầy lo lắng ấy.

Thế nên khi tên kia định nhặt chai rượu lên lần nữa, Phó Văn Thanh không hề hoảng loạn, bình tĩnh bẻ tay hắn lại, rồi tung một cú đá vào ngực khiến hắn ngã lăn ra đất.

Cảnh sát đến rất nhanh, Phó Văn Thanh cuối cùng cũng thở phào rồi ngất lịm đi.

Khi tỉnh dậy, anh đã ở trong bệnh viện, đầu được băng kín mít.

Anh mở mắt ra, lập tức nhìn quanh với ánh mắt mong chờ, nhưng lại không thấy người mình muốn gặp.

Nỗi thất vọng tràn ngập trong mắt anh, anh gượng dậy hỏi cô bé đang ngồi cạnh giường:

“Ôn Nhiên đâu rồi?”

An Linh ngẩng đầu lên, mắt sưng đỏ, rõ ràng bị hoảng sợ không ít:

“Cô Ôn về nhà rồi. Nếu chú có việc gì thì cứ dặn cháu.”

Nghe cô bé gọi là “cô Ôn”, Phó Văn Thanh đoán quan hệ giữa hai người chắc rất thân thiết.

Anh im lặng một lát rồi hỏi tiếp:

“Cháu gọi cô ấy là cô giáo à? Cô ấy dạy cháu gì?”

An Linh ngoan ngoãn đáp:

“Vẽ tranh ạ. Cô Ôn giỏi lắm.”

Nghe đến đây, Phó Văn Thanh bỗng ngẩn người.

Anh chợt nhớ ra, Ôn Nhiên học chuyên ngành mỹ thuật hồi đại học. Cảm giác áy náy từng nguôi ngoai giờ lại dâng lên.

Anh nuốt nước bọt mấy lần, hỏi ra điều bản thân vừa muốn biết lại vừa sợ biết:

“Vậy cháu từng gặp người yêu của cô Ôn chưa?”

Câu hỏi khiến An Linh nghiêng đầu ngơ ngác:

“Cô Ôn làm gì có người yêu, cô ấy độc thân lâu rồi.”

Phó Văn Thanh vốn đang nhìn ra cửa sổ vì sợ câu trả lời sẽ khiến mình tổn thương, nhưng giờ đây lại khẽ chớp mắt, quay đầu lại nhìn An Linh với ánh mắt lấp lánh tia hy vọng.

“Cháu nói thật chứ?”

An Linh vẫn như thường lệ gật đầu rất ngoan.

Cái gật đầu ấy quét sạch mọi u sầu trong lòng Phó Văn Thanh, khiến anh mừng đến mức miệng run lên.

“Cảm ơn cháu.”

An Linh không biết chú ấy cảm ơn mình vì điều gì, nhưng nghĩ đến việc chú đã bị thương vì cứu cô và cô giáo, nên miễn là chú vui là được rồi.

Xác nhận được Ôn Nhiên chỉ đang nói dối mình, Phó Văn Thanh vui mừng đến mức suýt không kìm được, tình cảm trong lòng gần như trào ra ngoài.

Anh chờ suốt một ngày vẫn không thấy Ôn Nhiên tới, nhưng cũng không buồn, chỉ âm thầm lập một kế hoạch trong lòng.

Ngày Phó Văn Thanh xuất viện, Ôn Nhiên cuối cùng cũng đến.

Nhìn thấy cô, anh cảm thấy ngay cả vết thương cũng không còn đau nữa.

Anh giả vờ yếu ớt, tựa đầu vào vai cô, nhưng Ôn Nhiên lạnh nhạt né tránh.

Phó Văn Thanh bất lực lắc đầu, cô vẫn còn đang giận anh.

Nhưng không sao, rất nhanh thôi, cô sẽ hiểu được lòng mình.

Ôn Nhiên vốn định tiễn anh lên xe rồi quay về, nhưng Phó Văn Thanh lại nói muốn cùng cô ăn một bữa cơm.

Ôn Nhiên vừa định từ chối thì Phó Văn Thanh đã nhanh chóng mở miệng, nửa đùa nửa thật đem vết thương của mình ra làm cớ.

Ôn Nhiên liếc nhìn An Linh đang đứng bên cạnh, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Trên đường đến nhà hàng, Ôn Nhiên hoàn toàn im lặng, chỉ có An Linh thi thoảng trò chuyện vài câu.

Cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lộ Lẫm, báo sẽ về trễ một chút.

Ôn Nhiên cũng nghĩ rằng chỉ ăn bữa cơm rồi về, nhưng không ngờ trên đường đến nhà hàng, người qua lại lại ít đến kỳ lạ.

Theo lý mà nói, không nên như vậy. Cô còn nghĩ có lẽ là ngày thường nên vắng người, cũng không để tâm lắm.

Cho đến khi cô đi qua một góc rẽ và đến quảng trường, mỗi người đi ngang qua đều đưa cho cô một đóa hoa hồng.

Trong lòng Ôn Nhiên lờ mờ cảm thấy có gì đó bất thường, mà An Linh cùng Phó Văn Thanh – hai người nói là đi vệ sinh – giờ vẫn chưa quay lại.

Cô đứng yên tại chỗ, hoa trong tay ngày một nhiều, người trên quảng trường cũng ngày một đông.

Ôn Nhiên bắt đầu thấy bực bội, muốn ném hoa vào thùng rác. Cô vừa ngẩng đầu tìm thùng thì màn hình lớn giữa quảng trường bỗng “xoẹt” một tiếng sáng lên.

Cô nghe thấy giọng nói của chính mình vang lên trong đó.

“Phó Văn Thanh, em yêu anh đến nhường nào!”

“Phó Văn Thanh, chúc anh tân hôn hạnh phúc!”