Chương 17 - Bản Chất Của Sự Phản Bội
Phó Văn Thanh quay sang nhìn Ôn Nhiên, cô đã sớm không còn vẻ kinh ngạc lúc đầu, mà trở lại vẻ bình tĩnh thường ngày.
“Phó Văn Thanh, anh…”
Chưa kịp nói hết câu, tiếng Lộ Tiểu Hạ lại vang lên ầm ĩ:
“Cậu nhỏ!”
Phó Văn Thanh nghe thấy cách xưng hô đó, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Ôn Nhiên cũng lập tức quay đầu lại, nở một nụ cười ngọt ngào:
“Anh vào đây lúc nào vậy?”
Lộ Lẫm cất chìa khóa vào túi, xoa đầu cô:
“Chờ mãi mà hai người không ra, nên anh đành vào tìm.”
Nhìn cảnh tượng trước mắt, niềm vui vừa bừng lên trong lòng Phó Văn Thanh như bị dội một gáo nước lạnh.
Lộ Lẫm nhìn người đàn ông đứng trước Ôn Nhiên, tỏ ra nghi hoặc:
“Đây là…?”
Nhưng Ôn Nhiên không hề giới thiệu Phó Văn Thanh, cô chỉ khoác tay Lộ Lẫm, rồi quay sang nói với anh:
“Phó Văn Thanh, đây là người yêu của tôi.”
Một câu nói khiến Phó Văn Thanh như bị rút cạn suy nghĩ.
Anh không thể tin nổi, thốt lên:
“Người yêu?”
Ôn Nhiên bình tĩnh gật đầu, không đợi anh phản ứng liền quay người rời đi.
Phó Văn Thanh nhìn bóng lưng xa dần, tim như bị ai bóp nghẹt.
Trong đầu anh chỉ còn một câu hỏi: Sao lại như thế?
Anh còn chưa kịp thoát khỏi niềm vui khi biết Ôn Nhiên còn sống, lại bị kéo xuống vực thẳm một lần nữa.
Không kịp suy nghĩ, anh lập tức nhấc chân định đuổi theo, có quá nhiều điều muốn nói với cô.
Nhưng ngẩng đầu lên thì cả ba người đã biến mất.
Lúc này, trợ lý mới bước tới, không còn giấu vẻ tò mò, nghiêm túc hỏi:
“Chủ tịch Phó, xe đã đợi sẵn ngoài kia, bây giờ đi chứ ạ?”
Phó Văn Thanh day day thái dương, không biết đang nghĩ gì, ánh mắt đau đớn khi nãy bỗng trở nên u ám và quyết đoán.
“Tôi cần tất cả thông tin của ba người lúc nãy, cho cậu một ngày, gửi hết vào mail tôi.”
Nói xong, anh sải bước rời khỏi sân bay.
Một ngày sau, Phó Văn Thanh nhận được tài liệu mình cần.
Không ngờ ngoài Ôn Nhiên, hai người còn lại chỉ có họ tên và tuổi tác.
Nhìn tấm ảnh của Lộ Lẫm, ánh mắt Phó Văn Thanh tối sầm lại, giây sau đã đứng dậy đi thẳng đến nơi ở hiện tại của Ôn Nhiên.
Anh đứng ngoài cửa chờ cả ngày, cuối cùng cũng thấy Ôn Nhiên trở về.
Anh lập tức mở cửa xe, vài bước đã kéo lấy tay cô:
“Ôn Nhiên, chúng ta nói chuyện một chút.”
Ôn Nhiên bị kéo bất ngờ, bước chân loạng choạng, ánh mắt nhìn anh đầy phiền muộn.
Nhưng Phó Văn Thanh không nhận ra, vì chỉ cần nhìn thấy gương mặt cô, anh chẳng nghĩ được gì khác.
Anh nhớ cô đến mức chính mình cũng không ngờ nổi.
Ôn Nhiên giãy giụa vài lần không thoát, đành ngồi vào xe anh.
Trong xe im lặng một lúc, Phó Văn Thanh cất tiếng trước:
“Chân em…”
Ôn Nhiên thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng bình thản:
“Khỏi rồi.”
Chân cô trước đây chỉ bị liệt tạm thời, sang Hà Lan được chữa trị kịp thời nên giờ đã hoàn toàn bình thường.
Phó Văn Thanh lờ mờ cảm nhận được sự xa cách trong thái độ của cô, trong lòng càng thêm lo lắng.
“Anh cứ tưởng… em đã lên chiếc máy bay đó. Ba năm nay, em sống ổn chứ? Anh nhớ em lắm, từng ngày, từng giờ, từng phút đều nhớ. Giấy ly hôn anh đã xé rồi, coi như không còn hiệu lực nữa.”
Ôn Nhiên lặng lẽ nghe, trong lòng thầm thấy may mắn vì ngày đó mình không lên chuyến bay ấy.
Nếu hôm đó cô không vì quá uất ức mà ngất lịm ngay khi lên xe, rồi bị sốt cao liên tục, có lẽ cô đã bỏ mạng cùng chuyến bay định mệnh đó rồi.
Ba năm nay, cô sống rất tốt ở Hà Lan, có gia đình, có sự nghiệp, có người cô yêu.
Cô không muốn quay đầu nhìn lại nữa.
“Rồi sao nữa?”
Phó Văn Thanh biết mình đã sai quá nhiều, nhưng sự lạnh nhạt của cô vẫn khiến tim anh nhói lên.
“Đứa bé đó không phải con anh. Bây giờ anh mới hiểu, thứ tình cảm anh dành cho em không phải là áy náy, mà là tình yêu.
Ôn Nhiên, em có thể cho anh một cơ hội nữa không?
Lần này, để anh theo đuổi em.”
Giọng anh đầy khẩn cầu, nếu là trước đây thì Ôn Nhiên có lẽ đã mềm lòng.
Nhưng bây giờ, cô đã không còn yêu anh nữa.
“Tôi đã có người yêu rồi, mong anh tự trọng.”
Nói xong, cô mở cửa xe và bước xuống.
Bàn tay giữ cô lại của Phó Văn Thanh khựng giữa không trung, anh cười chua chát, nắm chặt tay lại trong vô thức.
Anh đưa tay lau mũi, mắt đỏ hoe nhìn theo bóng lưng Ôn Nhiên đang khuất dần trong ánh chiều.
Những ngày sau đó, Phó Văn Thanh từ bỏ hết mọi công việc, mỗi ngày đều đứng chờ trước cửa nhà Ôn Nhiên.
Mỗi ngày, anh đều mang đến một bó hoa, một bức thư, hy vọng dùng những ký ức năm xưa để đánh thức lại tình cảm của Ôn Nhiên.
Trong mấy ngày này, Lộ Lẫm không còn xuất hiện bên cạnh Ôn Nhiên, điều đó khiến Phó Văn Thanh phần nào yên tâm.
Anh chắc chắn rằng Ôn Nhiên vẫn còn giận mình, nên mới tìm đại một người đàn ông để làm bia đỡ đạn.
Nhưng hôm nay, Phó Văn Thanh chờ đến tận khuya vẫn không thấy Ôn Nhiên trở về.
Anh lập tức gọi cho trợ lý, lần theo định vị đến một quán bar.
Bên trong quán, ánh đèn mờ ảo, các cặp đôi quấn lấy nhau đầy đắm say.