Chương 41 - Bạch Phú Mỹ Những Năm 70

Hạ Tùng Bách ngồi phía sau xe đạp nhìn vào cô, hôm nay cô mặc áo sơ mi màu lam thêu hoa nhỏ, hai bím tóc đen bóng rủ xuống cái cần cổ trắng nõn xinh đẹp của cô, một vài sợi tóc xõa ra tung bay theo gió, được ánh chiều tà chiếu vào càng khiến cho cô xinh đẹp lung linh hơn.

Chiếc áo hơi lớn so với vòng eo mảnh khảnh của cô, nhỏ đến mức không đủ vòng tay anh nhưng mà cô vẫn vững vàng chở anh đến thị trấn, sau đó lại ngồi ô tô đi lên thành phố.

Triệu Lan Hương nghĩ nghĩ dù sao hai người cũng mất công lên đến thị trấn rồi thì thà rằng đi thêm một đoạn đường nữa đến bệnh viện ở thành phố chụp X-quang cho anh thì tốt và yên tâm hơn. Cho nên khi hai người đến bệnh viện thành phố thì trời đã tối rồi. 

Hạ Tùng Bách ngồi trong phòng bệnh để bác sĩ khám cho anh, ống nghe lạnh buốt áp lên ngực anh, sau đó lại dùng máy móc chụp chiếu đầu và người anh. 

Hạ Tùng Bách nhìn máy chụp x quang, bác sĩ nói rằng chiếc máy này là báu vật của cả bệnh viện này, từ khi mua về chưa có mấy người được sử dụng, anh cũng coi như là "bệnh nhân mới" của nó. Cuối cùng bác sĩ kê cho Hạ Tùng Bách một ít thuốc tiêu viêm, bảo y tá dùng thanh gỗ nẹp tay chân cho anh, tiêm thuốc, nhưng Hạ Tùng Bách từ chối, anh hung hãn nói: "Tôi còn phải làm việc, dùng cái này phải mất bao lâu."

Lúc đó Triệu Lan Hương đang xem bệnh án, không xem không biết, vừa nhìn qua cô đã giật mình. Người đàn ông này đúng là không biết yêu quý bản thân, nếu không không kiên trì đưa anh đi bệnh viện, khả năng còn không biết vết thương của anh lại nghiêm trọng như vậy. Cứ nhìn dáng vẻ bình tĩnh ngủ chiều nay của anh, Triệu Lan Hương chắc chắn khẳng định ngày mai anh vẫn có thể làm việc như bình thường

Trên bệnh án viết rõ, Hạ Tùng Bách bị gãy xương bao nhiêu chỗ, còn cả bị chấn động não nhẹ, Triệu Lan Hương nhìn Hạ Tùng Bách với ánh mắt sa sầm xuống nhưng cuối cùng thì chỉ có thể bất đắc dĩ xoa đầu anh nói: "Anh cố nhịn một chút. Đã gãy cả xương rồi, anh có cần tay mình nữa không hả?"

Ánh mắt Hạ Tùng Bách cũng tối xuống, cô nàng này đúng là được 

đằng chân mà lên đằng trời, dỗ anh đến bệnh viện còn chưa tính, bây giờ lại dỗ dành anh nẹp ván gỗ giống như thằng què, anh yên lặng không nói gì, khóe mắt xanh tím có chút hối hận thoáng qua.

Triệu Lan Hương nói: "Nẹp cho anh ấy đi."

Buổi tối khi Hạ Tùng Bách đang truyền thuốc, Triệu Lan Hương cầm tiền đi đóng viện phí, lần chụp xquang này gần như đã tiêu sạch số tiền lúc trước cô kiếm được. Nhưng với tiền thuốc men không thể tiết kiệm, bỏ ra số tiền này cô cũng không xốt ruột, Triệu Lan Hương nghĩ sau này phải nhanh chóng kiếm tiền, nếu không có chút tiền phòng thân thì kẻo sau này có chuyện gấp sẽ khó mà xoay sở được.

Bữa tối Triệu Lan Hương đi mua hai bát mì hoành thánh về, mỗi người một bát. Cô bảo: "Hôm nay quán ăn quốc doanh bán mì hoành thánh, nhờ phúc của anh, đây là lần đầu tiên tôi được ăn đó."

Hạ Tùng Bách yên lặng một lúc lâu, rồi hỏi cô: "Thuốc men tốn hết bao nhiêu tiền ?"

Đến tận bây giờ đầu óc của anh vẫn còn đang mơ mơ màng màng, kêu ong ong. Sao sau lần đánh nhau này mọi chuyện lại thay đổi hết thế nhỉ? Anh vô duyên vô cớ có thêm một đối tượng, đối tượng còn là cô gái mà rất nhiều người đàn ông đều nhớ thương, thanh niên trí thức Triệu vừa xinh đẹp lại có học thức, nếu như đổi lại là người đàn ông bình thường khác, đây là một chuyện đáng để kiêu ngạo đến thế nào. Anh hận không thể nắm tay cô mà thông báo cho cả thôn được biết, nhưng mà thực tế giữa anh và cô chênh lệch quá nhiều, làm vậy đối với cả hai đều đau khổ không thể nghi ngờ gì.

Trong lòng Hạ Tùng Bách hiểu rõ, nếu để mọi người biết Triệu Lan Hương là đối tượng của anh, thì cuộc sống sau này của hai người sẽ bị đả kích nặng nề đến mức nào. Anh yên lặng ăn bát mì hoành thánh, miệng hút mì hoành thánh mỏng dai, nhai phần nhân bánh bên trong. Món mì hoành thánh này có ngon cỡ nào thì anh cũng chỉ là thằng nhà nghèo, trước kia có thể ăn một cái bánh bao trắng không nhân đã là nguyện vọng lớn nhất của anh rồi.

Còn cô thì sao, từ nhỏ cô đã ăn những món bằng lương thực tinh này, tiện tay bố thí cũng là thứ người khác cầu mong cả đời.

Gia cảnh nhà cô khá giả, cha mẹ cô cũng là người thành phố có công việc đàng hoàng. Anh cũng chỉ là con cháu nhà địa chủ, cả đời bị người ta đâm chọc không ngóc đầu lên được.

Triệu Lan Hương nuốt một miếng mì hoành thánh, rồi cười nói: "Anh muốn tính toán sổ sách rõ ràng với em sao? Tiền thuốc men không rẻ đâu, có điều nếu anh bằng lòng dùng bản thân trả nợ cho em, thì em có thể cân nhắc."

Triệu Lan Hương trông thấy anh hơn nhíu mày lại, cô dùng ngón cái vén sợi tóc trên trán anh ra, sau đó khẽ nói: "Hôm nay anh đã đồng ý làm đối tượng của em rồi, đã đồng ý rồi thì không được đổi ý”

Hạ Tùng Bách yên lặng ăn mì hoành thánh, không nói tiếng nào, mãi cho đến khi ăn xong, anh mới cất giọng khàn khàn nói: "Trước khi em đến ở nhà tôi, tôi chưa từng được ăn mì trắng."

Triệu Lan Hương ừ một tiếng: "Cho nên?"

"Cũng không có bộ quần áo nào ra hồn cả."

Đôi đũa trong tay Triệu Lan Hương hơi run lên, cô chán ngán quấy quấy bát mì, tiếp tục nghe "Loại người như tôi nay, chỉ sợ người qua đường cũng chẳng thèm ngó một cái”