Chương 40 - Bạch Phú Mỹ Những Năm 70

Bí thư hỏi: “Cô là một thanh niên tiến bộ có văn hóa, lại trộn lẫn với kẻ xấu như vậy, cô nói xem người khác sẽ nghĩ thế nào về cô? Cô còn muốn giữ tiền đồ của mình nữa không hả?"

Triệu Lan Hương nghe vậy bình tĩnh trả lời : "Đó là chuyện khác, cứu người gấp như cứu hỏa, làm phiền bí thư chi bộ viết cho tôi cái thư giới thiệu, tôi cũng tiện nhanh chóng đưa anh ta đi khám bệnh."

Hai tay cô cũng đưa giấy bút lên cho ông ta.

Bí thư chi bộ Lý nhận lấy chiếc bút máy trong tay cô gái, bút máy tinh xảo trên thân còn khắc nhãn hiệu nho nhỏ khiến ông ta hơi run rẩy, bàn tay vô thức sờ thêm nó một lần nữa.

Loại bút máy parker này là lần đầu tiên trong đời này ông ta nhìn thấy, nhờ có Triệu Lan Hương mà ông ta mới may mắn được sờ thử.

Bí thư chi bộ Lý mở nắp chiếc bút máy ra, ngòi búi viết liến thoắng trên trang giấy, chỉ một lát sau đã viết xong một lá thư giới thiệu.

Triệu Lan Hương thấy bí thư chi bộ Lý đã viết xong thư giới thiệu rồi, còn vuốt chiếc bút máy kia một lần nữa, thì đẩy tay về phía ông ta nói: "Bác bí thư chi bộ thích chiếc bút máy này như vậy thì cháu cho bác mượn dùng vài ngày, dù sao cháu đã xuống nông thôn cũng không cần dùng đến nó, không bằng tặng lại cho bác, để bác viết thư giới thiệu mỗi ngày."

"Về phía Hạ Tùng Bách, bác khoan dung cho anh ấy một chút, con người anh ấy không phải kẻ hư hỏng, chỉ là tính tình có chút nóng nảy bộp chộp thôi."

Kiểu "mượn dùng" này mượn bao lâu cũng không nói rõ, thực tế là Triệu Lan Hương đang uyển chuyện tặng chiếc bút này cho Lý Đức Hồng. Đây là thứ đồ đáng giá nhất trên người Triệu Lan Hương lúc bấy giờ, đảm bảo giá trị không bị mất giá, nếu bán ra chợ đen ít nhất có thể bán hơn mười đồng.

Về sau, nhãn hiệu bút máy này cũng là hàng hiệu đẳng cấp thế giới.

Có điều sau này cả phòng của ông chồng già nhà cô chứa đầy bút cổ giá trị hàng ngàn hàng vạn, anh đều đưa cho cô để cô ký tên, để cô ghi chép thực đơn.

Triệu Lan Hương dùng đồ xa xỉ mãi quen rồi, nên thấy chiếc bút này cũng thường thôi. Bí thư chi bộ Lý nghe hiểu được hàm ý trong lời nói của Triệu Lan Hương, ông ta muốn từ chối nhưng bàn tay lại không tự giác mà sờ lên chiếc bút máy, yêu thích không muốn buông tay.

Cô gái nhỏ này đúng là rất thông minh và nhạy bén . Ông ta nói: "Vậy tôi nhờ phúc của cô, mượn dùng vài ngày nhé! Hôm khác nhất định tôi sẽ trả lại cho cô."

Triệu Lan Hương cầm chặt thư giới thiệu, rồi chào tạm biệt bí thư chi bộ Lý. Cô đi mượn xe đạp của Đường Thanh, rồi đạp xe về nhà họ Hạ.

Trông thấy cô về, Hạ Tam Nha chạy ra nghênh đón, Triệu Lan Hương véo khuôn mặt nhỏ của cô bé nói: "Chị đưa anh trai em lên thị trấn khám, em và chị cả nói với bà nội một tiếng nhé, để bà khỏi lo."

Hạ Tam Nha gật đầu. Lúc này Hạ Tùng Bách vẫn còn đang nằm trên giường ngủ đúng tư thế cũ, anh không hề nhúc nhích giống như đã ngủ rất say, cảm giác yên tĩnh này thật sự khiến lòng người xót xa  vô cùng

Trên người anh hiện rõ từng vết thương nông sâu đáng sợ, thái dương được băng bó bằng một lớp vải mỏng đang sưng một cục, miệng vết thương kéo dài đến tận khóe mắt, vết thương đã được rửa qua bằng rượu cồn lại rỉ ra chút máu, không biết sau này có thể để lại sẹo hay không. Với tình trạng này mà anh vẫn có thể ngủ say sưa không để ý gì, điều này khiến Triệu Lan Hương không nhịn được nhíu chặt mày lại. 

Vẻ mặt hờ hững không quan tâm đến vết thương của anh, khiến cô không khỏi nghĩ nhiều: Có phải anh bị thương mãi nên đã quen với chuyện này rồi hay không? Anh cho rằng chỉ cần ngủ một giấc là có thể hết đau đớn lại sinh long hoạt hổ sao? Vừa nghĩ đến đó, Triệu Lan Hương không nhịn được đau lòng.

Những vết thương này, một phần cũng là vì cô nên anh mới phải nhận, khóe mắt anh khôi ngô như vậy, vừa sắc bén vừa sâu sắc, giảm bớt khí thế hung ác trên mặt anh, nếu bị một vết sẹo trên đó sau này cả gương mặt sẽ hung dữ dọa người biết bao.

Triệu Lan Hương gọi anh dậy, cô quơ quơ tờ thư giới thiệu rồi nói với anh: "Đi nào"

Hạ Tùng Bách không muốn đi khám lắm, chỉ có chút chuyện nhỏ mà cô gái này căng thẳng như anh sắp chết đến rồi ấy.

Anh xoay người lại nói: "Cô không cần phải xen vào chuyện của tôi. Đàn ông bị thương ngoài da một chút, không sao cả."

Cuối cùng Hạ Tùng Bách vẫn bị Triệu Lan Hương ép ngồi lên ghế sau xe đạp, anh miệng làu bàu: "Đừng tưởng rằng tôi hôn cô vài cái, là cô có thể tùy tiện quản lý tôi."

Nghe thấy câu này, Triệu Lan Hương tức đến mức bật cười, cô nhéo anh một cái, để anh ngoan ngoãn lại."Sao mà lắm lời như vậy, có phải muốn tôi hôn anh thêm vài cái nữa không?"

Hạ Tùng Bách lập tức ngậm miệng lại, yên lặng không nói nữa.

Triệu Lan Hương ngồi lên xe dùng hết sức để đạp, tuy nhìn người đàn ông này có vẻ gầy gò nhưng dáng người lại cao, chở một người đàn ông như vậy không phải chuyện dễ dàng gì đối với cô.