Chương 7 - Bạch Long Mặc Áo Bông
Ta tinh mắt nhìn thấy bóng người trong trong vườn hoa, thầm nghĩ không ổn nên ngay lập tức xoay người dùng tay che kín mắt Trần Hoài An.
Lúc xoay người, ta vô tình va phải Trần Hoài An, môi huynh ấy không cẩn thận chạm vào giữa trán ta, thoạt trông như một nụ hôn.
Hơi thở từ mũi của huynh ấy nhẹ nhàng phả vào má ta, nơi đó bỗng trở nên nóng bỏng, tê dại.
Khoảnh khắc ấy mặt ta bỗng nóng bừng như bị lửa đốt, trong phút chốc mất đi khả năng nói của mình.
Ta đứng sững tại chỗ, chỉ có đôi tay vẫn che kín mắt Trần Hoài An.
Không biết Trần Hoài An đã ôm lấy eo ta từ lúc nào, huynh ấy hôn dần từ giữa trán đến mũi ta, đến khi sắp chạm vào môi, lý trí của ta cuối cùng cũng quay trở lại.
Ta chặn Trần Hoài An lại, run rẩy nói: “Không được!”
Trong nháy mắt động tác của Trần Hoài An cũng dừng lại, huynh ấy luống cuống, sững sờ nói:
“Ta rất xin lỗi, Tống Tống, ta xin lỗi, ta quá vội vàng….”
Ta không nghe rõ những chữ đằng sau, chợt ta nghe thấy giọng của Lý Minh Ngọc:
“Tống Tống, Trần Hoài An! Hai người lại đây!”
Trần Hoài An kéo tay ta xuống, cuối cùng cũng nhìn thấy Lý Minh Ngọc đứng ở bên kia vườn hoa.
Và Lục Chi đang đứng cạnh, ôm lấy bờ vai của nàng ấy.
Hai người thân mật như một đôi tình nhân.
Ta đang vội vã muốn an ủi Trần Hoài An thì huynh ấy đã nhanh chóng bước tới đầu kia của vườn hoa.
Ta bước đi nhanh chóng, đến khi đuổi kịp thì nhìn thấy vẻ mặt khiêm tốn, hiền hòa của huynh ấy mang theo ý cười nói với Lục Chi:
“Huynh hành động nhanh thật đấy. Ta vừa mới khuyên huynh bày tỏ tấm lòng của mình, quay người một cái huynh đã làm xong rồi.”
Khuôn mặt trắng trẻo của Lục Chi thoáng ửng hồng, gương mặt Lý Minh Ngọc đứng bên cạnh cũng tựa như hoa đào nở rộ.
Nàng ấy nhướng mày trêu ghẹo:
“Trần Hoài An, hành động của huynh cũng không chậm đâu. Ta đã nói rõ mọi chuyện với Tống Tống rồi. Chuyện vui của hai người cũng sắp đến rồi đấy.”
Ta chỉ vào Trần Hoài An rồi lại chỉ vào mình, nhìn Lý Minh Nguyệt với vẻ mặt khó tin: “Ý ngài là gì cơ?”
Lý Minh Ngọc ngạc nhiên: “Lúc nãy hai người còn hôn nhau mà, ta và Lục Chi đã nhìn thấy rõ. Chẳng lẽ hai người vẫn chưa thành đôi?”
Lý Minh Ngọc tròn mắt nhìn Trần Hoài An: “Trần Hoài An, huynh còn chưa bày tỏ lòng mình với Tống Tống sao?”
Trần Hoài An cũng sửng sốt, giật mình nhìn ta: “Chẳng phải lúc nãy nàng bảo đã hiểu được lòng ta sao?”
“Vậy không phải huynh thích công chúa à?”
“Sao ta lại thích ngài ấy được? Ta thích nàng!”
“Vậy những lời huynh nói lúc nãy với Lục Chi là gì?”
“Ta bảo Lục Chi nhanh mà bày tỏ lòng mình với công chúa.”
Sét đánh ngang tai.
Hình như lúc nãy ta hiểu nhầm rồi thì phải.
11
Lúc trước, khi ta đi tìm Lý Minh Ngọc, nàng do dự một hồi, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn quyết định nói ra.
“Tống Tống, cô nghe qua một số chuyện của ta rồi, vậy cô cũng biết mối quan hệ giữa ta và huynh ấy.”
“Nhưng mà, thật ra sự tình không phải như vậy. Ta không thích Trần Hoài An.”
Lý Minh Ngọc sau khi kể lại mọi chuyện, ta mới hiểu ra tất thảy.
Nàng và Lục Chi là thanh mai trúc mã, nàng rực rỡ như bông hoa mẫu đơn, nhưng cứ khăng khăng thích đứa con nuôi của Lục gia, một Lục Chi trầm lặng như nước.
Nàng năm lần bảy lượt ám chỉ nhưng Lục Chi không hề nhận ra.
Mãi đến khi Trần Hoài An đỗ trạng nguyên được vào kinh thành, nhân lúc phiền não vì chuyện với Lục Chi, Lý Minh Ngọc liền xuống phố ném hoa cho Trần Hoài An.
Sau đó, nàng còn cố ý cuốn lấy Trần Hoài An muốn làm cho Lục Chi ghen.
Nhưng không ngờ rằng, Hoàng Thượng tưởng nàng thích Trần Hoài An thật, liền ban hôn cho Lý Minh Ngọc.
Vậy mà, Trần Hoài An lại từ hôn chọc giận Thánh Thượng.
Trong cơn tức giận, Thánh Thượng liền phái Trần Hoài An đi trị thủy.
Lý Minh Ngọc vô cùng áy náy, đuổi theo Trần Hoài An để xin lỗi, quả thật nàng cảm thấy rất có lỗi, nhưng hoàn toàn không phải tình yêu.
Không biết vì sao mà Lục Chi cũng cầu xin được đi theo, Lý Minh Ngọc càng nhìn hắn càng cảm thấy phiền, hai người vô cùng khó chịu.
Mãi đến khi rơi xuống nước, Lục Chi liều mạng cứu Lý Minh Ngọc, Lý Minh Ngọc mới nhận ra không phải Lục Chi là vô tình vô nghĩa.
Mà Trần Hoài An ở chung với Lục Chi lâu ngày, chỉ có nam nhân mới hiểu nam nhân, vài lần khéo léo nhắc nhở Lục Chi, rốt cuộc cũng khiến Lục Chi hạ quyết tâm.
“Công chúa có ý gì với ta chẳng lẽ huynh còn không biết? Lục Chi, huynh phải nghĩ cẩn thận, đừng làm chuyện khiến bản thân phải hối hận cả đời”
Công chúa không thích ta mà chỉ là áy náy thôi. Ngài ấy chỉ thích huynh, nếu như huynh bỏ lỡ, nhất định sẽ phải hối hận cả đời.
Lục Chi nói lời thật lòng, hắn đâu phải gỗ đá, nhưng hắn luôn cảm thấy thân phận mình thấp kém.
“Bá tánh bình thường thì nghĩ ta có quyền có thế. Nhưng thực ra ta chỉ là con nuôi mà Lục gia nhặt được, may mắn có trong người một chút công danh, thân phận thấp kém.
Còn ngài ấy lại là công chúa cao quý. Ta cũng tự hiểu được thân phận chúng ta cách nhau một trời một vực.”
Cho đến khi Trần Hoài An một câu: “Huynh nguyện vì ngài ấy mà đặt cược cả tính mạng, cớ sao đối với những chuyện khác, lại có thể yếu đuối như thế?”