Chương 6 - Bạch Long Mặc Áo Bông
Quay lại chương 1 :
Ta từng nghe qua thoại bản dân gian, có lẽ lúc này sắp đọc đến cái gì mà “Cho ngươi một vạn lượng, rời khỏi Trần Hoài An”.
Lý Minh Ngọc cười nhạt, như hoa mẫu đơn nở, đoan trang và quý phái.
Thoáng chốc ta nghĩ tới Lục Chi, hắn là một người như trăng thanh gió mát, phong độ nhẹ nhàng, dịu dàng thanh tao.
Một người điềm đạm như hắn, lại vẫn luôn ở bên cạnh vị công chúa rực rỡ như cầu vồng.
Lý Minh Ngọc nhẹ nhàng mở miệng nói, bỗng chốc ta cảm thấy như có chiếc gai đâm vào lưng mình.
“Hẳn là Trần Hoài An đã thích cô nương. Ta có thể nhìn ra được.”
Ta cứng họng không trả lời được, Lý Minh Ngọc lại lướt qua ta, nhìn về phía sau, nơi đó là gian nhà của Trần Hoài An.
“Huynh ấy sắp xếp phòng của cô ngay bên cạnh huynh ấy, vả lại cách phòng ta rất xa. Huynh ấy ghét nhất là bị làm phiền, vậy mà ngày hôm đó lại nắm chặt tay cô không chịu buông, khăng khăng muốn giữ cô ở bên cạnh huynh ấy.”
“Tống Tống, chắc cô đã nghe một số chuyện giữa ta và huynh ấy rồi chứ, vậy chắc hẳn cô cũng đã biết quan hệ của bọn ta.”
…
9.
Lý Minh Ngọc đi rồi mà ta vẫn đứng im ở chỗ đó.
Không ngờ rằng, mối quan hệ giữa nàng ấy và Trần Hoài An còn phức tạp hơn ta tưởng tượng.
Sự do dự trong lời nói của nàng ấy đã khiến ta hạ quyết tâm phải gặp Trần Hoài An.
Ta lấy hết dũng khí định đi hỏi tường tận mọi chuyện.
Ta đứng chờ Trần Hoài An một lúc, cuối cùng cũng thấy huynh ấy và Lục Chi đang đi cùng nhau.
Vừa định tiến lên hỏi chuyện thì ta nghe thấy tiếng họ đang tranh cãi.
Ta dừng bước, trốn ở sau núi giả, tránh khỏi tầm nhìn của hai người họ.
“Công chúa có ý gì với ta chẳng lẽ huynh còn không biết? Lục Chi, huynh hãy suy nghĩ cẩn thận, đừng làm những chuyện khiến bản thân phải hối hận cả đời.”
Trần Hoài An phất tay áo, lạnh lùng nói, giọng đầy quả quyết.
So với Trần Hoài An trong bộ thanh y tiêu sái, nét mặt của Lục Chi đứng bên cạnh lại đau khổ đến tột độ:
“Đương nhiên ta biết, nhưng mà…. ta không có tư cách.”
Trần Hoài An yên lặng nhìn Lục Chi:
“Huynh không hề chần chờ chút nào nhảy ngay xuống nước cứu ngài ấy mà còn chưa rõ lòng mình ư?
Huynh nguyện vì ngài ấy mà đặt cược cả tính mạng, cớ sao đối với những chuyện khác, lại có thể yếu đuối như thế?”
Nét mặt Lục Chi ảm đạm:
“Bá tánh bình thường thì nghĩ ta có quyền có thế. Nhưng thực ra ta chỉ là con nuôi mà Lục gia nhặt được, may mắn có trong người một chút công danh, thân phận thấp kém.
Còn ngài ấy lại là công chúa cao quý. Ta cũng tự hiểu được thân phận chúng ta cách nhau một trời một vực.”
Có vẻ Trần Hoài An nhớ ra điều gì nên hơi lơ đễnh.
Sau khi im lặng một lát, huynh ấy nói: “Ta sẽ giúp huynh.”
Lục Chi đi rồi mà Trần Hoài An vẫn đứng tại chỗ cũ.
Huynh ấy đột nhiên nói: “Ra đây đi.”
Ta sững sờ, quay trái quay phải nhưng vẫn không thấy ai đi ra.
“Ta bảo muội đó.”
Trần Hoài An chắp tay sau lưng, vạt áo bay bay.
Cuối cùng huynh ấy không thể chịu được nữa, vòng ra sau núi giả kéo ta ra rồi nói: “Muội vẫn giả vờ hả?”
Ta giả vờ vô tội: “Huynh đang nói gì vậy? Ta không hiểu!”
“Muội nghe lén bao lâu rồi?” Trần Hoài An vẫn ung dung nói.
“Thôi được rồi,….huynh nói mau, sao huynh biết được?”
Trần Hoài An chỉ cười mà không nói.
Ta nhíu mày, đột nhiên nhận ra điều bất thường: “Mùi hương trên người ta rất lạ!”
Trần Hoài An cười lạnh: “Cũng nhờ mùi hương này mà ta đã sớm biết muội ở đây.”
Trần Hoài An thường đốt một loại huân hương đặc biệt trong phòng ta, khứu giác của huynh ấy rất nhạy nên đoán được ta đang ở đây.
“Nếu muội lại lén trốn đi, chó mà ta nuôi có thể lần theo mùi hương của muội tìm được người.” Trần Hoài An nhẹ nhàng nói thêm.
Ta chép miệng, đúng là Trần Hoài An đã có tiến bộ hơn so với trước rồi này.
“Ta không nghe được gì cả. Ta tìm huynh có việc quan trọng đây!” Ta nghiêm túc nói.
Ta nhớ tới lời Lý Minh Ngọc nói nên lấy hết dũng khí tìm huynh ấy.
Nhưng sau khi nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Trần Hoài An và Lục Chi, ta bỗng thấy mọi thứ đều vô nghĩa.
Trần Hoài An uy hiếp Lục Chi như thế thì làm gì có chuyện không có ý gì với công chúa?
Hóa ra việc Lý Minh Ngọc không màng tất cả vì Trần Hoài An, liều lĩnh tìm huynh ấy như vậy vẫn khiến huynh ấy cảm động.
Có lẽ khi kháng chỉ từ chối được ban hôn, Trần Hoài An không hề có tình cảm với Lý Minh Ngọc, nhưng bây giờ có thể huynh ấy đã thay đổi suy nghĩ.
Không biết vì sao mà lòng ta có chút khó chịu, mắt hơi cay cay, ươn ướt, chắc là bị bụi bay vào mắt rồi.
Ta nói nhỏ: “Muội đã hiểu lòng huynh rồi, muội đã biết hết.”
Lý Minh Ngọc nói nàng ấy đã hiểu rõ lòng mình hướng về phía Lục Chi, ngày xưa theo đuổi Trần Hoài An cũng vì trẻ người non dạ.
Nhưng mà nếu nàng không thích Trần Hoài An, Trần Hoài An thì lại thích nàng, vậy chẳng phải huynh ấy sẽ rất đau khổ ư?
Xem ra ta đã coi Trần Hoài An là người thân thực sự của mình rồi, bởi vì lúc này ta cũng thấy rất buồn.
10.
Trong phút chốc gương mặt Trần Hoài An hiện lên vẻ hoang mang, rồi từ nghi ngờ chuyển sang khó tin, cuối cùng biến thành vẻ vui mừng khôn xiết.
Huynh ấy thận trọng đưa tay ra, thử nắm lấy tay ta: “Nàng….hiểu rồi ư?”
Ta âm thầm hạ quyết tâm: Nhất định phải giúp Trần Hoài An có được trái tim của Lý Minh Ngọc.
Thế nhưng giây tiếp theo, ta bỗng kinh ngạc hét lên, bởi vì Trần Hoài An đột ngột bế bổng ta lên xoay vòng vòng.
“Ta rất vui Tống Tống à, nàng đã hiểu, cuối cùng nàng cũng….” Đôi mắt Trần Hoài An còn hơi đỏ lên, giọng nói đầy vẻ khó tin run run nói:
“Ta vẫn luôn không biết nói với chuyện này với nàng thế nào…”
Trần Hoài An cúi đầu vén sợi tóc rối vương nơi thái dương của ta.
Ta thấy vẻ vui sướng tột độ của huynh ấy mà lòng càng thêm hụt hẫng.
“Ừm, ta dẫn huynh đi tìm công chúa, chúng ta nói rõ mọi chuyện.” Ta gượng cười.
Trần Hoài An bỗng bừng tỉnh vội la lên: “Được, được, được, đúng là ta nên gặp ngài ấy để nói mọi chuyện.”
Chúng ta một trước một sau, cùng nhau đi tới viện của Lý Minh Ngọc.