Chương 11 - Bà Chỉ Được Cái Danh Làm Mẹ

Từ đó, tôi phải cất hết đồ đạc quý giá lên những chỗ cao hơn, ngoài tầm với của em gái. Nhưng nó vẫn cố leo lên ghế để lấy xuống. Một lần, nó trượt chân, ngã từ trên ghế xuống và khóc toáng lên.

Mẹ tôi vội chạy vào, thấy em gái nằm khóc lóc trên sàn và đồ đạc vung vãi khắp nơi, không nói không rằng, bà tát tôi một cái đau điếng. Bà quát lên: “Mày để đồ lên cao như vậy làm gì? Biết em gái thích đồ của mày, còn cố ý để nó ngã chết đúng không?”

3

Từ đó, tôi luôn phải dọn dẹp, cất những món đồ quan trọng lên kệ cao, ngoài tầm tay của em gái. Nhưng dù vậy, nó vẫn trèo lên ghế để với lấy. Một lần, khi đang loay hoay, nó mất thăng bằng, ngã xuống đất và khóc thét lên.

Mẹ tôi hớt hải chạy vào, thấy cảnh em gái nằm trên sàn, xung quanh là đồ đạc vung vãi. Chẳng để tôi kịp giải thích, bà tát mạnh một cái rồi mắng: "Sao mày để đồ cao thế? Biết nó ham, còn cố để nó ngã, đúng không?"

Cái tát bất ngờ làm tôi chết lặng, nước mắt lưng tròng. Tôi cố thanh minh: "Mẹ bảo con phải để đồ lên cao mà..." Nhưng lời nói chưa dứt, mẹ đã cắt ngang bằng giọng đanh thép: "Cất lên cao không có nghĩa là nhét tận nóc! Cãi nữa thì nhịn cơm tối, tự suy nghĩ lại đi!"

Khi cánh cửa đóng sập lại, cả người tôi run lên vì tức giận và uất ức. Trong thoáng chốc, tôi muốn bỏ chạy khỏi nơi này, nơi mà mọi điều đều khiến tôi ngột ngạt.

Nhưng rồi, nhớ lại những câu chuyện về thế giới rộng lớn và tự do, tôi quyết tâm thay đổi. Tôi thề sẽ rời khỏi đây, bắt đầu cuộc sống mới, nơi tôi làm chủ chính mình.

Tôi giữ suy nghĩ đó suốt những năm tháng tuổi thơ, cho đến khi một giấc mơ khiến mọi thứ đảo lộn.

Tôi mơ thấy mình thi đỗ trường cấp ba trong thành phố, nhưng bố mẹ muốn tôi nghỉ học để đi làm phụ giúp gia đình. Dù phản đối, tôi vẫn phải ký giấy nợ, hứa sau khi ra trường sẽ trả đủ tiền học.

Cuối cùng, tôi cũng vào đại học, vừa học vừa làm để tự trang trải mọi chi phí. Những ngày ở trường, tôi nhận ra thế giới ngoài kia thật rộng lớn, với những cơ hội và con người mới. Nhưng tôi vẫn không thể thoát khỏi gánh nặng từ gia đình.

Em trai, em gái tôi, dưới sự thúc ép của mẹ và bà, thường xuyên tìm đến để xin tiền tiêu vặt, quần áo, điện thoại. Mỗi lần từ chối, tôi lại nhận lấy những lời trách móc, thậm chí là cái tát đau điếng.

Mẹ nói: "Nuôi mày bao nhiêu năm, giờ mày tiếc chút tiền cho em à? Đúng là đồ vô ơn!"

Tôi buộc phải thỏa hiệp. Sau khi tốt nghiệp, tôi trả hết khoản vay sinh viên, cả tiền "nợ" gia đình, và gửi thêm một khoản coi như trả công nuôi dưỡng. Rồi tôi dứt khoát cắt đứt mọi liên lạc.

Nhiều năm trôi qua, tôi xây dựng cuộc sống riêng, không còn vướng bận gia đình. Nhưng đến năm 29 tuổi, mẹ tôi bất ngờ xuất hiện, hỏi về chuyện kết hôn và bạn trai. Tôi trả lời qua loa để bà rời đi.

Tưởng mọi chuyện chấm dứt ở đó, nhưng mẹ tôi lại đòi tôi mua nhà cho em trai, mua xe cho em gái. Lần này, tôi kiên quyết từ chối: "Con đã trả hết nợ rồi, từ giờ đừng liên lạc nữa."

Lời nói của tôi dứt khoát như cách tôi chọn rời xa quá khứ để bước tiếp, tự do và mạnh mẽ hơn.

Nhưng bà lại viện lý do bà nội đang hấp hối, nài nỉ tôi về nhà một chuyến. Trong lòng tôi có chút nghi ngại, nhưng nghĩ đến tình nghĩa máu mủ và hình ảnh bà nội già yếu, tôi quyết định quay về.

Ngày tôi bước chân vào căn nhà ấy, không khí lạnh lẽo đến lạ thường. Mọi thứ dường như chẳng thay đổi, nhưng có một cảm giác khác lạ len lỏi trong tôi. Em trai và em gái cười nói như không có gì xảy ra, mẹ thì vồn vã như thể muốn che giấu điều gì đó.