Chương 10 - Bà Chỉ Được Cái Danh Làm Mẹ
TG: Ánh Trăng chỉ đường
Mẹ tôi luôn thiên vị em trai và em gái, còn tôi dường như chỉ là công cụ sinh ra để phục vụ họ. Bà thường nhắc nhở: “Con là chị, phải biết chăm sóc các em. Con phải nhường nhịn, yêu thương, và dành những điều tốt nhất cho chúng nó.”
Tôi nghe lời một cách nghiêm túc, bao che khi chúng phạm sai lầm, đứng ra xin lỗi thay chúng khi chúng đánh nhau. Bất cứ điều gì chúng muốn, tôi đều cố gắng đáp ứng.
Nhưng cuối cùng, sự nuông chiều của tôi đã khiến chúng lạc lối. Một đứa trở thành kẻ phá hoại gia đình người khác, còn đứa kia thì phải ngồi tù.
Mẹ tôi tức giận đến nỗi muốn giế//t tôi, nhưng tôi chỉ thản nhiên nói: “Chẳng phải mẹ bảo con phải cho chúng nó những điều tốt đẹp nhất sao?”
Vào tù, chính là nơi an toàn nhất cho chúng rồi.
1
Khi em trai và em gái sinh ra, tôi mới bảy tuổi. Trong căn phòng chật chội, người lớn tụ tập chúc mừng, ai nấy đều khen bố mẹ tôi may mắn vì có được một cặp long phượng, trai gái đủ đầy.
Tôi đứng ngoài cửa, ngón tay nắm chặt vạt áo, rụt rè dõi mắt nhìn vào. Bên trong vang lên tiếng khóc của trẻ con, kèm theo tiếng mẹ tôi gắt gỏng: “Trương Vân, vào đây bế em gái mày đi, rồi cầm chổi quét sạch rác dưới đất luôn.”
Tôi nhanh chóng cầm chổi quét dọn, rồi bế đứa em nhỏ đang khóc ra khỏi phòng. Trong khi đó, bên trong mọi người không ngừng khen tôi: “Con bé ngoan quá, nhỏ thế đã biết giúp việc nhà, chăm em rồi.”
Mẹ tôi cười rạng rỡ: “Đúng rồi, Tiểu Vân nhà tôi khéo léo từ nhỏ, cái gì cũng biết làm hết.”
Tôi im lặng ôm em gái ra ngoài, lòng trống rỗng. Từ khi còn bé, tôi đã được dạy rằng: “Con phải ngoan ngoãn, nếu không chẳng ai thương con đâu.”
Là con đầu lòng, từ nhỏ tôi đã được định sẵn phải làm chị. Chưa kịp lớn, tôi đã phải làm việc nhà, quét dọn, giặt giũ, và chăm sóc các em.
Mỗi ngày sau khi đi học về, thay vì làm bài tập, tôi phải lau nhà, rửa bát. Nếu làm sai, mẹ sẽ mắng, còn không cho tôi ăn cơm.
Khi mẹ mang thai, bố và bà nội bắt đầu dạy tôi cách chăm trẻ sơ sinh. Họ chỉ tôi cách bế, cách thay tã, và cách dỗ em ngủ. Nếu làm sai, bố sẽ mắng, bà nội sẽ nhéo tay tôi thật mạnh, để tôi nhớ mà không lặp lại lỗi.
Cánh tay tôi thường xuyên có những vết bầm tím.
Khi hai em tôi ra đời, tôi đã vào kỳ nghỉ hè. Mẹ và bà nội dành hết sự chăm sóc cho em trai, còn tôi, ngoài giờ mẹ cho em bú, phải tự mình lo cho em gái.
Tôi sức yếu, bế em một lát là không chịu nổi, nên phần lớn thời gian em nằm trong nôi. Khi em khóc, tôi dỗ dành, nhưng bà nội không hài lòng, thường nói: “Làm cái gì cũng vụng về, một đứa bé mà cũng không trông nổi.”
Tôi gầy hơn những đứa trẻ cùng tuổi, vì làm không tốt thì sẽ bị bỏ đói. Nhưng tôi không dám cãi, vì sợ những cái nhéo đau buốt của bà nội.
2
Khi tôi mười tuổi, em trai em gái đã ba tuổi. Em trai nghịch ngợm, không bao giờ ngồi yên. Nó thường dùng nắm đấm và cú đá để trêu chọc tôi. Bà nội thì khen em trai hiếu động, bảo đó là biểu hiện của sự mạnh khỏe, năng động.
Em gái trái ngược, luôn im lặng, nhưng lại có cách khác để làm phiền tôi. Nó bôi bẩn quyển vở tôi đang viết, xé toạc bài tập tôi đã làm, thậm chí phá hỏng cây bút tôi rất yêu quý. Những lần như vậy còn khiến tôi tức giận hơn cả bị đánh. Tôi suýt bật khóc nhiều lần, chỉ muốn dạy cho em một bài học, nhưng mẹ lại luôn đứng chắn trước mặt em, không cho tôi làm gì.
“Mày không thấy nó còn nhỏ sao? Nó không cố ý đâu, chỉ là mày không biết cất đồ của mình đi thôi,” mẹ nói, khiến tôi không biết trả lời sao.