Chương 8 - Ánh Trăng Đẫm Máu
Ông nội tôi im lặng hồi lâu.
“Lúc ấy trời đại hạn, cả nhà sắp chết đói, ta buộc phải lên núi tìm thức ăn…”
“Vậy nên gia đình tôi phải chết để ông nuôi sống gia đình ông sao?”
“Chúng ta vốn chẳng xâm phạm nhau, là ông phá vỡ quy luật đó.”
“Ông vì sự sống của nhà mình, lại cướp đi mạng sống nhà tôi.”
“Tôi may mắn thoát được, vài ngày sau lần theo mùi mà đến nhà ông. Ông định giết tôi, nhưng có người nói ‘chó đến là phát tài’, ông mới tha mạng.”
“Mười lăm năm qua tôi bao lần mơ được cắn nát cổ ông.”
Bà ta ngắt lời ông tôi, hung dữ quát:
“Quy luật tự nhiên cái con mẹ ông!”
“Tôi muốn ông chết!”
Bà ta bất ngờ bật dậy, lao về phía ông nội tôi.
Ông chậm rãi nhấc khẩu súng khỏi vai.
“Mười lăm năm trước, nó tiễn gia đình cô đi, giờ ta có thể tiễn cô theo luôn.”
Bà ta thoáng giật mình, giữa không trung liền hóa thành hình chó vàng, thân thể xoay ngoắt, chạy về phía cổng Long Môn.
“Súc sinh, chạy đâu cho thoát!” – ông nội đuổi theo.
Tôi vội vàng chạy đi gọi tam thúc dậy.
Chú lập tức bật dậy.
Vẫn là con đường dẫn đến khu mộ tổ.
Chó vàng dừng lại trước cái hố đất.
Nó đưa móng chỉ vào bên trong hố.
Sát khí bốc lên trên gương mặt ông nội.
“Không thể giữ mày lại nữa.”
Ông quát lớn.
Chó vàng nhe răng, mắt nó phát sáng màu xanh lục.
“Đoàng!” – tiếng súng vang lên.
Chó vàng nhảy tránh, còn tam thúc tôi thì quỳ gục xuống trước mặt ông nội.
Tam thúc cúi nhìn vết thương nơi bụng, miệng trào máu tươi.
“Cha… sao lại như vậy…”
“Lão Tam… lão Tam…”
Ông nội buông súng, ôm lấy thân thể đang mềm dần của tam thúc.
“Aaaaaa!”
“Lão Tam!”
Tiếng gào của ông vang rền như xé trời.
Dù ông nội có gào gọi thế nào, tam thúc cũng không mở mắt nữa.
Chết không nhắm mắt.
“Gâu gâu!” – chó vàng tru lên một tiếng sắc lẻm.
Khuôn mặt méo mó của nó khiến tôi dựng tóc gáy.
Nghe người xưa nói, cơ thịt chó không thể tạo thành nụ cười.
Nếu chó cười như người, chỉ có một khả năng: nó đã ăn thịt người.
Lúc ông nội đang thất thần, chó vàng liền lao tới vật ông ngã xuống.
Nó hung tợn cắn vào cổ ông.
Điều kỳ lạ là ông không hề phản kháng.
Tôi thấy bàn tay đang bóp cổ chó của ông lại dần buông lơi.
“Khục…”
Máu ào ào tuôn ra, không khí nồng mùi tanh tưởi.
Chó vàng chỉ nhả ra khi ông tôi không còn động đậy nữa.
Nó cắn áo ông, kéo ông lôi về phía cái hố.
Vừa khéo — cái hố đó là đo riêng cho ông nội.
“Gâu!”
Chó vàng ngẩng đầu tru dài về phía trời đêm.
Đó là tiếng tru tuyên bố chiến thắng.
17
Tôi sợ đến mềm nhũn cả người, ngồi bệt dưới đất không nhúc nhích nổi.
Chó vàng quay đầu lại, từng bước từng bước tiến gần về phía tôi.
Chỉ cần nghĩ đến hàm răng sắc nhọn của nó, tim tôi như muốn ngừng đập.
“Đại Hoàng… tha cho con với!”
Một cảm giác ấm nóng lan ra từ hạ thể — tôi sợ đến nỗi tiểu luôn tại chỗ.
Ngay khoảnh khắc nó lao tới, một cái bóng đen bất ngờ chắn trước mặt tôi.
Người đó túm chặt lấy cổ chó vàng, gằn từng chữ:
“Tao tha mạng cho mày, mày lại muốn tận diệt nhà tao?”
“Mày đáng chết.”
Là bà nội.
Giọng bà sắc như dao.
Chó vàng giãy đạp loạn xạ.
Bà nội tôi dồn sức vặn mạnh.
Một tiếng “rắc” vang lên — cổ chó bị bẻ gãy.
“Đại Hoàng, ăn viên kẹo lạc nhé… ngọt lắm.”
Tôi lấy hết can đảm gọi một tiếng.
Bà từ từ quay lại.
Gương mặt bà xám ngoét, đầy vết bầm tử thi.
“Khặc khặc…”
Bà nở một nụ cười quái dị.
Bà vươn tay về phía tôi.
Những chiếc móng tay đen nhánh, nhọn hoắt khiến tôi lạnh sống lưng.
“Bà Tạ già, dám làm ác nơi dương gian sao?”
Một thanh kiếm gỗ đào xuất hiện trước mặt tôi.
Là bà Tám Cái — trông bà như thần tiên giáng thế.
“Tôi… tôi chỉ muốn nhìn con tôi một chút thôi, tôi ngửi thấy hơi con trai tôi.” – giọng bà nội yếu ớt.
“Nhân gian không còn là chỗ bà nên ở nữa.” – bà Tám bình tĩnh nói.
Bà nội tôi có chút sợ hãi, lùi lại hai bước.
“Tôi chỉ thấy khó dứt… và không cam lòng.”
Giọng bà nội nhỏ như muỗi.
“Trời đất có luật, vạn vật có trật tự. Bà nên đi thôi.”
Bà nội nhìn tôi đờ đẫn.
Bà Tám ghé tai bà nội nói gì đó rất khẽ.
Bà nội gật đầu.
Ngay sau đó, bà nhắm mắt, ngã xuống, chết hẳn.
Bà Tám rắc nắm nếp lên người bà.
Xèo xèo!
Thi thể bà bắt đầu cháy, lách tách như củi khô.
Nhìn cảnh ấy, bà Tám thở dài một tiếng rất nặng.
Bà bẻ gãy khẩu súng hỏa mai của ông nội.
Sau đó, bà khâu lại cái đầu chó vàng.
Bà nói: “Oan oan tương báo, bao giờ mới dứt?”
Bà lại nói: “Mọi chuyện… đến đây là kết thúc rồi.”
Bầu trời lúc ấy đổ tuyết dày như lông ngỗng.
Tất cả mọi thứ… cứ như một giấc mơ.
(Toàn văn hoàn)