Chương 6 - Ánh Trăng Đẫm Máu
Quay lại chương 1
12
Mãi đến nửa đêm về sáng, tam thúc tôi mới trở về.
Toàn thân ông dính đầy bùn đất, nhưng khuôn mặt lại hiện rõ vẻ hớn hở.
Lúc đó, ông nội tôi đã đi ngủ.
Tam thúc cầm một cây gậy tre, rón rén tiến lại gần ông nội.
Chú ấy đang đo đạc thân người ông.
Đo xong, chú dùng móng tay bấm một dấu lên thân gậy, rồi nhìn ông cười — nụ cười cứng đờ, vô hồn.
“Chú ba ơi…” – tôi cất tiếng gọi.
“Ờ…”
Tam thúc trả lời, tiếng như bị nghẹn trong cổ họng.
Nói xong, chú ấy quay đầu bỏ chạy như trốn ai.
Ngay sau đó, ông nội tôi ngồi bật dậy trên giường.
“Ông ơi, lúc nãy tam thúc cầm gậy tre đo người ông, con không biết chú ấy làm gì nữa…”
Ông ra hiệu bảo tôi im lặng.
Một tay ông cõng tôi lên, tay kia lấy khẩu súng hỏa mai trên tường xuống.
Ra khỏi nhà, ánh trăng sáng vằng vặc.
Gió đêm rít lên bên tai “ù ù” — đó là con đường dẫn ra khu mộ tổ.
Sau một tảng đá lớn, ông đặt tôi xuống.
Tôi thấy tam thúc đang cầm gậy đo một cái hố đất.
Thấy hố chưa đủ dài, ông lại dùng tay không bới đất thêm.
Trước mặt ông là một cái hố đất hình chữ nhật.
Ông nội tôi lặng lẽ nhấc khẩu súng, nhắm thẳng về phía tam thúc.
Tôi sợ hãi, há hốc mồm không thốt nên lời.
Ông quay sang nhìn tôi — ánh mắt ông đầy sát khí.
Tôi lập tức nhắm chặt mắt lại.
Nhưng đợi mãi vẫn không nghe thấy tiếng súng nổ.
Cuối cùng, ông không bóp cò.
Ông khẽ thở dài một tiếng.
Khi ông quay đi, tôi thấy nước mắt đã lăn trên má ông.
Dưới ánh trăng, giọt lệ lấp lánh như giọt sương sớm.
Lúc đó, tam thúc cũng vừa đào xong cái hố.
“Gâu gâu…!”
Tam thúc quỳ bốn chân, tru lên với ánh trăng.
Ông nội lặng lẽ cõng tôi rời khỏi đó.
Tôi cảm thấy thân người ông đang run lên.
Về đến nhà, ông bỗng ho mạnh rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Tôi sờ vào túi áo, mới phát hiện lọ nước tiểu gấu đã không còn.
“Ông ơi, mất rồi…”
Ông nói: “Đừng tìm nữa.”
Tôi vội vàng: “Thứ đó chuyên dùng để trấn áp chó tinh mà!”
Ông đáp: “Họa phúc có số. Là phúc thì không tránh, là họa có tránh cũng không xong.”
13
Từ hôm đó, tôi không còn thấy tam thúc nữa.
Có người trong làng nói, thấy ông ấy đi về phía rừng lớn nhà họ Hoàng.
Rừng nhà họ Hoàng là khu rừng sâu rậm rạp, đầy thú dữ và sương độc, người nào bước vào rồi thì chưa từng ai quay lại.
Về việc tam thúc mất tích, trên mặt ông nội tôi chẳng có vẻ gì là đau buồn.
Ông quỳ trước bàn thờ tổ tiên, dập đầu lạy.
Tôi ngơ ngác đứng nhìn tất cả những điều đó.
Ông kéo tôi lại, khẽ lẩm bẩm: “Tổ tiên phù hộ cho Tiểu Lý bình an, nhà họ Du chỉ còn mỗi mình nó, tuyệt đối không thể có chuyện gì xảy ra.”
“Tiểu Lý, con cũng quỳ xuống đi.”
“Phịch” một tiếng, đầu gối tôi đau nhói.
“Lạy đi!”
Tôi thành kính dập đầu ba cái trước bàn thờ tổ tiên.
“Con đi chơi trước đi, ông muốn nói chuyện với tổ tiên thêm một lát.”
Tôi líu ríu chạy ra ngoài sân.
Vô tình, tôi liếc thấy bà nội đang đứng trong sân.
Bà chậm rãi đi đi lại lại, trên lưng vẫn là cái gùi mà hôm đó bà mang theo khi rời nhà.
“Bà ơi.” – tôi gọi.
Bà dừng lại, lặng lẽ quay nhìn tôi.
Gương mặt bà trắng bệch, hốc mắt đen kịt.
“Tiểu Lý, con hãy tới trấn tìm nhị thúc đi, rồi đừng bao giờ quay lại nữa.”
“Dây trói Đại Hoàng là do bà gỡ. Con súc sinh ấy… thật không có lương tâm.”
Giọng bà yếu ớt, mệt mỏi.
Tôi đang định bước qua ngưỡng cửa, thì bị ông nội ôm chầm lấy.
Ông bế tôi đặt xuống giường trong phòng trong.
“Ngủ đi!”