Chương 7 - Ánh Trăng Chưa Tàn (90 Ngày Đếm Ngược)

47.

 

Tôi định viết hai bức di thư. 

 

Một bức cho mẹ, cái kia dành cho Tạ Vãn Dương. 

 

Nhưng sau khi lấy giấy bút ra thì… đột nhiên chữ chạy đâu hết rồi, không còn biết viết gì nữa!

 

Thôi vậy, còn tận 47 ngày, cứ từ từ mà nghĩ…

 

46.

 

Tôi đã mơ một giấc mơ thật dài…

 

Trong mơ là lúc tôi và Tạ Vãn Dương đang cùng nhau gầy dựng sự nghiệp, mơ thấy lúc tôi mặc váy cưới sắp gả cho anh. Còn mơ thấy khi tôi chuẩn bị mở miệng nói ra câu "Tôi đồng ý" thì mẹ tôi đột nhiên đứng phắt dậy phản đối. Bà khóc lóc bảo rằng người này sẽ không đối xử tốt với con bà về sau…

 

45.

 

Một ngày tuyết rơi thật dày đặc…

 

Tôi cuộn người trên ghế, làm ổ gần ban công nằm chơi điện thoại. 

 

Hứa Hiểu Nhiên đã đăng một tấm ảnh, chụp cảnh tuyết rơi từ cửa sổ phòng làm việc.

 

Tôi phóng to tấm ảnh ra, thấy rất rõ bên cửa sổ thủy tinh phản chiếu hình bóng của hai người.

 

44.

 

Đau muốn chết đi được!

 

Tôi đột nhiên nhớ tới, khi xưa bản thân chỉ cần sơ ý té ngã trầy da thôi cũng đã đau đến chảy nước mắt.

 

Còn giờ thì…

 

43.

 

Sức lực của tôi gần như cạn kiệt, tôi sắp không chống chọi được nữa.

 

90 ngày thật là dài đằng đẵng…

 

42.

 

Bác sĩ kê cho tôi một toa thuốc giảm đau mới, tăng liều mạnh hơn. 

 

Ông ấy nói như vậy có lẽ sẽ giúp tôi thấy đỡ nhiều hơn.

 

41.

 

Tôi thật sự thoải mái hơn rất nhiều. 

 

Tôi nấu cho mình một nồi cháo trắng, ăn tận ba bữa.

 

40.

 

Đến rạp xem phim kinh dị. Ở đây ngoại trừ tôi còn có một đôi tình nhân.

 

Cô gái nói với bạn trai của mình rằng: "Eo ôi, không được rồi, em vẫn thấy sợ lắm!"

 

Người bạn trai cười cô: "Em đó, cứ thích yếu mà ra gió!"

 

Sau đó bạn trai này lại giơ tay lên che mắt của người yêu mình lại, để cho cô ấy có thể xuyên qua kẽ tay, xem được những khung cảnh khiến người ta sợ hãi không dám xem.

 

Thật muốn nói với bọn họ, che mắt chính là một trong những phương pháp gặp ma ở trong phim "Chú oán" đó!

 

39.

 

Mẹ gọi điện bảo tôi qua ăn cơm nhưng tôi lấy cớ đi công tác để từ chối.

 

38.

 

Tôi lại mơ thấy lúc tôi một tuổi được ba tặng cho chú chó săn nhỏ. Nó chết vào lúc tôi mười hai tuổi, mà hiện giờ tôi đã 32 rồi.

 

20 năm trôi qua, tôi cũng không còn nhớ rõ được hình dáng của nó như nào nữa. 

 

Rồi lại 20 năm sau, Tạ Vãn Dương 52 tuổi chắc sẽ không còn nhớ được hình dáng của tôi nữa đúng không?

 

Nghĩ đến đây, tôi liền mở điện thoại định chụp cho bản thân một tấm ảnh. 

 

Nhưng khi chứng kiến bộ dạng gầy trơ xương hiện lên trên màn hình thì tôi lại tắt đi.

Thôi, không nhớ cũng chả sao cả…

 

Không cần thiết nữa rồi.

 

37.

 

Muốn ăn tôm hùm đất chua cay quá đi!

 

Nhưng dạ dày lại dựng cờ khởi nghĩa nói: “Có phải cô muốn lập tức đau tới chết luôn hay không?”

 

Tôi lúc đang chuẩn bị bấm nút đặt cơm thì chợt khựng lại. 

 

Tôi vẫn mong mình còn có thể sống qua năm mới!

 

36.

 

Tôi đã liệt kê ra danh sách các di nguyện:

 

<1> Nhìn mẹ mặc bộ sườn xám mới.

 

<2> Nuôi một bé mèo.

 

<3> Ăn kem, ăn tôm hùm đất chua cay!

 

<4> Cùng Tạ Vãn Dương đón ngày kỉ niệm bảy năm kết hôn.

 

<5> Sau khi thức dậy sẽ không còn bị đau dạ dày nữa!

 

Viết xong, tôi lẳng lặng gạch bỏ bốn mục cuối. Ngoại trừ cái đầu tiên thì chẳng có di nguyện nào tôi đủ sức để thực hiện cả.

 

35.

 

Tôi không muốn ăn gì cả, nuốt không trôi, tôi lục tìm lại bộ phim mà trước kia bản thân rất thích xem khi dùng bữa. Trong [Võ Lâm ngoại truyện], Tú Tài nói: "Mọi mặt của Vô Song đều rất tốt, chỉ đáng tiếc em ấy không phải là Phù muội!"

 

Tôi chợt nhớ lại, vào năm thứ ba đại học, có một cô bé khóa dưới đã theo đuổi Tạ Vãn Dương rất nhiệt tình. 

 

Anh cự tuyệt rất nhiều lần nhưng cô ấy vẫn cương quyết không bỏ cuộc, còn rưng rưng nước mắt hỏi anh rốt cuộc tôi hơn con bé ở điểm nào.

 

Tạ Vãn Dương nắm tay tôi nói: "Cô rất tốt nhưng cô không phải Hiệu Hiệu!"

 

Buồn cười, thế bây giờ anh đang nắm tay ai kia kìa?

 

34.

 

Tôi tìm được hình cưới của mình với Tạ Vãn Dương, tổng cộng có bảy bộ ảnh lận đấy.

 

Một bộ là trước khi cưới. Sau này vào ngày kỉ niệm kết hôn, mọi năm anh và tôi đều sẽ đi chụp lại một lần. 

 

Sắp qua năm thứ bảy rồi, cũng không biết còn có thể chụp tới bộ ảnh thứ tám không?

 

33.

 

Không còn một chút sức lực nào cả. Tôi rất mệt!

 

32.

 

Tôi vừa xem được một màn pháo hoa, liền lấy điện thoại ra chụp lại tấm hình, tôi rất muốn gửi tin nhắn cho Tạ Vãn Dương, nhưng đến cuối cùng vẫn phải xoá đi từng chữ mà bản thân đã bấm từ nãy đến giờ.

 

Gửi tin nhắn cho người không ưa mình, thường phải đặt cược bằng cả tâm trạng của một ngày. Tôi không đủ can đảm làm điều đó.

 

31.

 

Tạ Vãn Dương chuyển cho tôi một triệu  tệ, nói là một nửa giá trị tài sản của studio.

 

Tôi nhìn tin nhắn chuyển khoản mà khóc không thành tiếng. Có thể trả luôn mười sáu năm thời gian đã qua cho tôi không anh?