Chương 6 - Ánh Trăng Chưa Tàn (90 Ngày Đếm Ngược)
59.
Ôi, bộ sườn xám sắp may xong rồi.
Tôi tìm thấy quyển nhật ký sau khi tốt nghiệp, trên đó có một tờ giấy viết: "Chúng tôi nhất định sẽ mang [Nguyệt sắc bất vãn] trở nên thành công rực rỡ, tốt nhất là toàn quốc đều có chi nhánh của chúng tôi!"
Không đợi được đến ngày đó nữa…
58.
Lúc ra ngoài mua đồ, tôi thấy bên đường có người bày bán những con rùa nhỏ màu đen, tôi muốn mua một con về bầu bạn lắm.
Nhưng nghĩ lại thì… lỡ như tôi ra đi trong chớp nhoáng, vậy ai sẽ là người chăm sóc cho nó đây?
57.
Tôi soạn lại đống thiết kế của mình trong mấy năm qua, rồi đóng lại thành quyển sách, lại chọn một mẫu mà bản thân cảm thấy ưng ý nhất để gọi điện cho đàn anh.
Anh ấy cũng làm về sườn xám, hơn nữa còn đang đối đầu với Tạ Vãn Dương.
Tôi hẹn đàn anh tới một quán cà phê, vô cùng chân thành đẩy bản thiết kế đến trước mặt. Anh ấy biết tôi là vợ của Tạ Vãn Dương, cũng biết tôi là một trong hai người chủ của Nguyệt Sắc Bất Vãn.
"Điều kiện của em là gì?"
Tôi khuấy ly cà phê, mỉm cười nhìn anh: "Rất đơn giản, ba ngày sau tại buổi triển lãm thiết kế sườn xám, em muốn anh dùng bản thiết kế này để chiến thắng Hứa Hiểu Nhiên."
"Không thích nhà thiết kế nào thì em cứ đuổi việc thôi, em làm như vậy là đang tự đả thương Nguyệt Sắc Bất Vãn đấy!"
"Nhưng hắn ta không nỡ, anh có hiểu không?!"
Sự yên lặng bủa vây, cuối cùng đàn anh cũng gật đầu: "Em thật không phải loại người dễ mềm lòng.”
“Quá khen!”
56.
Dưới lầu có một đám trẻ đang chơi cầu tuột trong công viên. Tôi thay quần áo xuống dưới, im lặng ngồi nghe bọn trẻ nô đùa líu lo.
Một cô bé ngồi xuống chung dãy ghế đá với tôi. Tôi rút ra hai viên kẹo hình vuông trong túi, cho con bé một viên. Cô bé nói cảm ơn, sau đó nhét kẹo vào miệng. Khuôn mặt phúng phính nhỏ xinh phồng lên, trông đáng yêu thật sự.
Trời có hơi trở lạnh, tôi ngồi được một chút liền chuẩn bị về nhà. Khi đang định đứng lên thì bỗng nhiên cô bé gọi tôi lại, sau đó bảo tôi xoè tay ra, thả vào lòng bàn tay tôi một con hạc giấy được xếp từ vỏ kẹo, cuối cùng mới tung tăng chạy đi.
Tôi kẹp con hạc giấy này vào quyển nhật ký.
55.
Đi tái khám, bác sĩ dặn tôi không nên lao lực quá độ, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tinh thần.
54.
Hôm nay là ngày diễn ra buổi triển lãm thiết kế sườn xám.
Đàn anh gửi wechat cho tôi: “Mọi thứ đều thuận lợi!”
Còn Hứa Hiểu Nhiên thì đăng trong vòng bạn bè: “Cùng nhau vượt qua gian khó!”
Từ "khó" này chắc ám chỉ tôi hầy!
53.
Hơn mười một giờ đêm qua, Tạ Vãn Dương đã gọi cho tôi vài cuộc, nhưng tôi đau đến toát cả mồ hôi lạnh, không có sức để bắt máy.
Hôm nay anh ấy về nhà.
Nhìn sắc mặt của tôi nhợt nhạt quá, nên anh không dám kiếm chuyện, chỉ để lại một câu rằng: "Em thấy khó chịu thì tranh thủ đi bệnh viện khám đi!"
Tôi có đi nha!
Chỉ là bệnh này không có cách trị mà thôi…
52.
Tạ Vãn Dương lại đi rồi, anh còn đem theo rất nhiều quần áo. Tôi đoán, chắc thời gian sắp tới anh sẽ không quay về đâu!
Cũng tốt, đỡ phải cãi lộn!
Trước khi ra ngoài, anh chỉ vứt lại một câu thật lạnh lùng: "Anh sẽ nghĩ cách kiếm đủ tiền đưa em. Hiệu Hiệu, em đừng có mà quá đáng!"
Là tôi quá đáng sao?
Chính tôi quá đáng sao?
Chỉ nhiêu đây mà đã là quá đáng đó sao?
51.
Tôi ngồi phơi nắng ngoài ban công, lại một lần nữa đọc cuốn: [Three days to see].
Helen Keller có nói: "Điều tuyệt vời và đẹp nhất trên thế giới này không thể nhìn bằng mắt, không thể chạm bằng tay nhưng lại có thể cảm nhận bằng trái tim".
Tôi tự hỏi tim mình. Nó bảo thứ tuyệt vời nhất trên thế gian rồi cũng sẽ có lúc tan biến. Cũng giống như chạng vạng lúc này và tình yêu của tôi với Tạ Vãn Dương…
50.
Tin tốt hôm nay chính là: Bộ sườn xám đã làm xong rồi!
Còn tin xấu chính là: Sinh mạng của tôi chỉ còn khoảng năm mươi ngày nữa thôi.
49.
Lại ói ra máu rồi...
Dính đầy lên cuốn nhật ký thời đại học của tôi, dù có lau cách mấy cũng không sạch. Vết máu đó tựa như mối quan hệ giữa tôi và Tạ Vãn Dương, có làm gì cũng không thể trở về như trước được nữa…
Tôi như vỡ òa, gào khóc trong vô vọng.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi nhận được kết quả chẩn bệnh cho đến nay, tôi đã khóc như một đứa trẻ.
48.
Tôi rất muốn đưa bộ sườn xám đã may xong cho mẹ, nhìn bà mặc vào rồi múa một điệu múa thật xinh đẹp. Nhưng tôi lại sợ cái bộ dáng ma chê quỷ hờn của mình hiện tại sẽ khiến cho bà đau lòng…
Tôi muốn báo với mẹ rằng tôi sắp chết, nhưng loay hoay mãi lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu…
Trên thế gian này, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh luôn là một trong những chuyện khiến con người ta đau đớn đến tột cùng.