Chương 3 - Ánh Mắt Lạnh Lùng Của Đại Sư Huynh
12
Sau buổi tối khóa, lúc trở về phòng, đại sư huynh vừa đi tới khúc cua hành lang thì bị nhị sư tỷ chặn lại.
Nàng phe phẩy chiếc quạt, nheo mắt nhìn hắn, giọng mang vài phần trêu chọc:
“Dạo này đại sư huynh của chúng ta… có gì đó lạ lắm nha.”
Đại sư huynh: “……”
“Tháng trước, đệ tử lười biếng, huynh phạt chép môn quy ba trăm lần.
Hôm qua tiểu sư muội quá sức tiêu hao Mộc linh khí, huynh lại đích thân thức trắng một đêm tưới linh điền cho nàng?”
“Linh khí của nàng bị rút kiệt.”
Hắn đáp gọn, giọng vẫn lãnh đạm như thường.
Nhị sư tỷ lại nhướng mày:
“Đầu tháng có người lỡ làm gãy một gốc linh thảo, huynh phạt hắn quỳ tường ba ngày.
Vừa nãy tiểu sư muội nhổ sạch nửa vườn dược thảo để thử pháp thuật mới, vậy mà huynh còn giúp nàng xới đất?”
Đại sư huynh: “……”
Cuối cùng hắn nói ra một câu mà chính mình nghe cũng thấy có chút khiên cưỡng:
“Tinh thần thử nghiệm… đáng khen.”
Nhị sư tỷ nhướng mày cao hơn, chậm rãi tiến một bước, ánh mắt lóe sáng:
“Đừng bảo là… huynh thích tiểu sư muội nhé?”
“Cạch!”
Đại sư huynh lập tức đưa vỏ kiếm chống mạnh vào cột hành lang, lạnh giọng:
“Lo mà đi tu luyện!”
Dứt lời, hắn xoay người bước đi khẩn trương hơn bình thường.
Nhị sư tỷ đứng phía sau, ôm bụng cười sặc sụa, giọng còn vọng lại:
“Xong rồi xong rồi!
Đại sư huynh nhà ta tiêu rồi!
Đi bộ mà hai tay chân đung đưa cùng một bên thế kia!”
13
Sáng hôm sau, ta mở cửa phòng, liền thấy dưới hành lanhg xếp gọn gàng thành bảy chậu An Thần Hoa mới tinh, mỗi chậu đều có một tấm thẻ gỗ nhỏ treo bên cạnh.
Trên đó ghi chú rõ ràng:
「Giờ Dần tưới」
「Giờ Mão phơi nắng」
「Tránh gần Kim linh khí」
……
Khi ta cẩn thận nâng một chậu hoa lên, ánh mắt chợt rơi vào tấm thẻ cuối cùng.
Trên đó có khắc vài dòng chữ rất nhỏ, nét bút sắc bén, như thể được dùng kiếm khí khắc trực tiếp lên mặt gỗ:
“Nhớ chăm sóc bản thân.”
Ta ôm chậu hoa xoay một vòng vui sướng, nhưng lúc ấy, một cơn gió nhẹ bất ngờ lướt qua thổi rơi cây trâm gỗ trên tóc.
Ngay khoảnh khắc trâm sắp chạm đất, từ lầu các cách đó cả trăm mét, ngón tay đại sư huynh khẽ động —
Một luồng gió thanh mát lập tức bay đến, ôm lấy cây trâm, nhẹ nhàng nâng nó trở lại, cài chắc vào búi tóc ta.
Ta khẽ chớp mắt, dường như cảm nhận được, ngẩng đầu vẫy tay về phía lầu các vắng lặng:
“Đại sư huynh!
An Thần Hoa… đệ nhận được rồi nha!”
Trong bóng tối phía sau song cửa sổ, đại sư huynh siết chặt chiếc nghiên mực trong tay.
“Rắc!”
Nửa viên nghiên… vỡ thành bột mịn.
14
Dạo gần đây, một tiểu sư đệ mới nhập môn vô cùng bối rối.
Chỉ là… hắn hỏi tiểu sư muội vài lần về cách chăm sóc linh thực thôi mà, ngày hôm sau đã bị đại sư huynh đích thân chỉ định ra sau núi quét lá!
Tiểu sư đệ ôm cây chổi tre, rưng rưng hỏi:
“Đại sư huynh…
Nhưng mà lá rụng sau núi chẳng phải đã có Thanh Phong Thuật tự động gom dọn rồi sao…?”
Đại sư huynh ánh mắt lạnh như băng, giọng không một gợn sóng:
“Luyện căn cơ.”
Tiểu sư đệ ngẩn ra, mếu máo lí nhí:
“Nhưng… đệ đã trúc cơ rồi mà…”
“Luyện lại một lần nữa.”
“……”
Tiểu sư đệ gần như muốn khóc tại chỗ.
Trong khi ấy, ta đang ôm một giỏ linh quả ở cách đó không xa, vui vẻ vẫy tay gọi:
“Tiểu sư đệ cố lên!
Quét xong thì đến chỗ ta ăn quả nhé!”
Tiểu sư đệ cắn môi, nhìn ta bằng đôi mắt đầy uất ức, muốn bật khóc nhưng không dám.
Ngay lúc đó, một luồng kiếm khí lạnh lẽo từ đâu lướt qua,
“Véo ——”
Ba cây tre bên đường… bị chém đứt ngang trong một hơi thở.
Tiểu sư đệ ôm chặt cái chổi, run lẩy bẩy, quyết định không bao giờ dám nhờ tiểu sư tỷ chỉ giáo nữa.
15
“Đại sư huynh, huynh đang buồn à?”
Chiều hôm ấy, mây đỏ giăng đầy trời, ta ngồi xổm cạnh đại sư huynh đang tĩnh tọa, cẩn thận đưa tới một viên đan dược xanh biếc:
“Đây là đệ tự chế đấy!
Đệ còn cho thêm mật hoa An Thần, rất tốt cho việc tĩnh tâm an thần đó!”
Đại sư huynh hơi mở mắt, bình thản nhận lấy.
Thế nhưng, vừa nuốt vào miệng… ánh mắt hắn lập tức cứng đờ.
Cảm giác ấy giống như…
ngâm hoàng liên trong dấm chua ba năm rồi mang phơi nắng tiếp ba năm nữa.
Đắng đến mức… không có biên giới.
“Thế nào? Ngon không?”
Ta nhìn hắn, ánh mắt lấp lánh mong chờ:
“Đệ còn tăng thêm lượng linh dược nữa, nghe nói càng đắng thì càng thanh tâm hạ hỏa đó!”
Trên trán đại sư huynh, gân xanh giật giật, nhưng vẫn miễn cưỡng nuốt xuống, mặt không đổi sắc:
“…Tạm… được.”
“Vậy huynh ăn thêm mấy viên nữa nhé!”
Ta vui vẻ lấy từ tay áo ra một túi nhỏ, trong đó hơn ba chục viên lấp lánh:
“Đệ luyện hẳn ba mươi mấy viên cho huynh đó!”
Sau giả sơn, nhị sư tỷ đang nấp nhìn, ôm bụng cười lăn lộn, đến mức đập tay xuống đất liên tục:
“Ôi trời ơi… sư muội đúng là khắc tinh mạng lớn của đại sư huynh rồi!”
16
Sáng hôm sau, ta ra linh điền như thường lệ, nhưng vừa bước vào đã ngẩn người.
Cả cánh đồng linh thực của ta vừa được người ta thi triển một trận pháp vũ cấp cao, đất đai ẩm mượt, linh khí dồi dào.
Ta ngồi xổm xuống, lấy ngón tay chọc chọc vào bùn đất, lẩm bẩm:
“Lạ ghê, hôm qua ta đâu có làm… sao đất lại ướt thế này?”
Ngay lúc ấy, ta bỗng nhìn thấy trên bờ ruộng có một hàng chữ nhỏ, nét khắc sắc bén, như được dùng kiếm khí khắc thẳng xuống:
“Tĩnh Tâm Đan — cấm bán.”
Ta ngẩn người một thoáng, rồi như hiểu ra điều gì, vội rút từ tay áo ra một cuốn sổ nhỏ:
“À… thì ra đại sư huynh không thích vị đắng.”
Ta nghiêm túc ghi vào:
“Lần sau đổi sang ngọt.”
17
Trước thềm Đại Tỷ Môn Phái, các đệ tử đang khẩn trương chuẩn bị.
Chỉ có ta ngồi trên bậc thang, lóng ngóng đan từng sợi cỏ trong tay.
Đại sư huynh không biết đến từ khi nào, đã đứng sau lưng ta, giọng trầm thấp vang lên:
“Làm gì thế?”
Ta giơ lên sợi dây cỏ còn hơi xiêu vẹo, ánh mắt đầy mong đợi:
“Tua kiếm!
Đệ nghe nói kiếm tuế của huynh đã cũ, nên tới Linh Thảo Đường xin mấy sợi linh thảo bền nhất để đan cho huynh đó!”
Đại sư huynh nhìn sợi “tua kiếm” méo mó trong tay ta, khóe môi giật giật, nhưng không nói gì.
“Nhưng mà… hình như đệ đan hỏng mất rồi.”
Ta cúi đầu, có chút ủ rũ:
“Thôi, chắc đệ qua kho lấy một cái mới—”
“Đưa đây.”
Ta ngẩng đầu, sững sờ nhìn hắn.
Chỉ thấy đại sư huynh đang từ tốn tháo sợi tua cũ khỏi thanh kiếm, rồi tự tay buộc sợi dây cỏ xấu xí kia lên.
Dưới ánh hoàng hôn, sợi linh thảo ánh lên những tia sáng li ti, còn ngón tay hắn thon dài, chuyển động cẩn trọng và nghiêm túc đến lạ.
Ta nhỏ giọng hỏi, tim đập lỡ một nhịp:
“Đại sư huynh… huynh không chê sao?”
Hắn hơi khựng một thoáng, sau đó bình tĩnh đáp:
“…Bền.”
Phía sau hành lang, nhị sư tỷ đang nấp sau cột, vừa bóp nhân trung vừa nghiến răng:
“Hai đứa này…
không chịu tỏ tình thì ta thành bà lão luôn mất thôi!”
18
Đêm khuya, trong tĩnh thất, ánh đèn mờ vàng trải dài trên mặt đất.
Đại sư huynh ngồi trước bàn, lặng lẽ lau thanh trường kiếm trong tay.
Bỗng nhiên, kiếm khẽ rung lên “ong” một tiếng, rồi vang vọng một giọng nhỏ như than thở:
“Chủ nhân… cái tua kiếm xấu xí này cứa vào thân ta, khó chịu lắm…”
Đại sư huynh liếc mắt, giọng lãnh đạm:
“Nhịn.”
“Nhưng mà… rõ ràng người có tua kiếm đẹp hơn cơ mà…”
“Câm miệng.”
“…”
Thanh kiếm ngoan ngoãn im lặng, không dám kêu nữa.
Chỉ vài hơi thở sau, nó lại rung nhè nhẹ, giọng mang chút đắc ý:
“Nhưng mà… tiểu cô nương lúc đan sợi cỏ này, trong từng sợi linh thảo đều cố ý quấn thêm một tia Mộc linh khí đấy nha~”
Ngón tay đại sư huynh đang lau lưỡi kiếm khựng lại trong chốc lát.
Ánh trăng xuyên qua song cửa sổ, rơi xuống chiếc tua cỏ nhỏ xinh buộc bên chuôi kiếm.
Trong những nút thắt xiêu vẹo, dường như có những đốm sáng xanh biếc mơ hồ chảy xuôi, ẩn chứa linh lực dịu dàng.
Đại sư huynh nhìn sợi tua ấy, đáy mắt chợt ánh lên một tia ấm áp, nhưng rất nhanh đã cúi đầu tiếp tục lau kiếm như chưa từng xảy ra gì.