Chương 1 - 19°32′ Vĩ độ Bắc - 19°32′ VĨ ĐỘ BẮC

Cuối thu năm 2045.

Lão Dư gửi tin nhắn cho tôi, nói rằng bụi hồng trong sân nhà hình như bị bệnh. Tôi vội vàng kết thúc buổi gặp gỡ ra mắt sách mới, quay trở về nhà ở Bắc Kinh, cẩn thận lần dọc theo từng nhánh cây để tìm nguyên nhân.

Khi nhìn thấy một khoảng trống lớn lởm chởm được hình thành do bẻ gãy phần rễ, tôi đột nhiên có linh cảm về cái chết của chính mình.

Hai mươi bốn năm trước, tôi đã không quản đường xa, chuyển cây từ Ngọc Kinh về đây. Trong suốt thời gian đó, cây từng bị đủ loại bệnh, từ sâu ăn lá, thiếu dinh dưỡng, lá khô héo, thậm chí còn bị trận mưa đá lớn đập cho đầy lỗ chỗ.

Nhưng sức sống của nó thật mãnh liệt, mỗi lần gặp nạn, nó đều vượt qua, đến mùa lại đâm chồi nảy lộc, nở đầy hoa.

Tính theo thời gian, từ khi Lê Diệp bắt đầu gieo mầm từ hạt giống cứng cáp, cho đến khi phủ kín cả khu vườn nhỏ, cây hoa hồng này đã đồng hành cùng tôi suốt ba mươi chín năm trời.

Chỉ cần một năm nữa thôi, nó sẽ cùng tôi đi qua chặng đường bốn mươi năm.

Sinh mệnh là hữu hạn, một đời người có được bao nhiêu bốn mươi năm.

Ngày Lê Diệp còn ở đây, trách nhiệm chăm sóc cây cối hoàn toàn do một mình anh đảm nhận. Tình yêu anh dành cho cây cối dường như vượt qua cả tình yêu dành cho tôi. Tôi không hề ghen tị, mà chỉ thấy mình thật may mắn khi được gặp anh và có thể chia sẻ một nửa tình yêu ấy.

Sau khi anh rời xa, tôi - người ngay cả xương rồng cũng không thể chăm sóc - bắt đầu điên cuồng học cách trồng cây. Tưới nước, bón phân, xới đất,... Những việc tưởng chừng đơn giản lại trở thành thử thách lớn. Tôi chật vật học suốt ba năm, dù không thể bằng được anh nhưng đã đủ để chăm sóc cả vườn hồng rộng lớn.  

Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của tôi, những cành cây đã xòe rộng, lặng lẽ bám vào bức tường cao của khu vườn, thân cây cứng cáp to bằng cánh tay người lớn, những nhánh cây con đan xen vào nhau, nhìn từ xa giống như một con trăn khổng lồ đang cuộn mình trên mảnh đất nhỏ bé này.

Nó không đáng phải chết như vậy.

Tôi đau đớn nghĩ, ít nhất nó không nên chết trước tôi.

Lê Diệp từng nói rằng, trong muôn loài, cây cối là thứ có thể phát triển tự do nhất. Nếu không gặp thiên tai hay bệnh tật, chúng có thể sống hàng trăm, thậm chí hàng nghìn năm trên một mảnh đất.

Chúng chứng kiến sự chuyển dời của thời gian, sự thay đổi của thế giới, lặng lẽ lắng nghe niềm vui và nỗi buồn của bao thế hệ con người. Khi một người qua đời và trở về với cát bụi, cơ thể họ sẽ hòa vào đất, trở thành một phần của cây cối. Theo mùa, cây sẽ nảy mầm vào xuân, lớn lên vào hạ, rụng lá vào thu và nghỉ ngơi vào đông.

Anh nói rằng, khi chạm vào cây cối, cũng chính là chạm vào những linh hồn vĩnh cửu.

Những ký ức ùa về, cái gốc cây hoa hồng đã rỗng ruột như một cái hố đen, nuốt chửng nỗi buồn vô tận.

Tôi thấy mình bị đè nặng bởi nỗi đau không thể nguôi ngoai, lưng còng xuống, hai tay phải chống lên đầu gối để chống chọi với sự co thắt trong dạ dày vì quá đau buồn.

Mơ hồ, tôi dường như nhìn thấy lão Dư như cơn gió chạy từ căn nhà đối diện sang, gió lạnh cuốn tung mái tóc bạc của ông ấy, cơ thể béo tròn lúc này lại bất ngờ trở nên linh hoạt.

Ông ấy còn không kịp mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo thun bó sát màu đen trong tiết trời cuối thu. Chiếc áo dán chặt lấy chiếc bụng tròn trịa, trông chẳng khác nào một quả bóng đen đang lao thẳng về phía tôi.

Có chút buồn cười.

Phải nhắc ông ấy kiểm soát cân nặng thôi.

Nghĩ vậy, chưa kịp đứng thẳng người dậy, cơn đau quặn thắt do dạ dày co thắt ập tới, trước mắt tôi tối sầm lại, đầu đập xuống mặt đất.

Tôi đã mơ một giấc mơ rất xa xôi.

Trong giấc mơ, tôi nhìn thấy Lê Diệp khi anh ấy 18 tuổi. Anh đứng dưới gốc cây đầy hoa phượng đỏ, tay trái giữ một chiếc kẹp tranh màu xanh đã phai màu, tay phải cầm một cây bút chì HB, thi thoảng ngẩng đầu nhìn những chùm hoa trên cây, rồi lại cúi xuống phác thảo trên giấy.

Tôi xách hai que kem, cúi người lặng lẽ đến gần anh. Đầu tiên, tôi vỗ nhẹ lên vai trái của anh. Anh quay đầu sang trái, không thấy ai, tôi lại vỗ nhẹ lên vai phải của anh, cười và gọi: “Anh Lê Diệp.”

Anh quay sang phải, khuôn mặt điềm tĩnh bỗng hiện lên một nụ cười rực rỡ như hoa phượng: “Sao em biết anh ở đây?”

“Bí mật.”

Tôi đưa cho anh một que kem: “Nóng quá, em đãi anh một cây kem nhé.”

Chúng tôi ngồi dưới gốc cây, tựa lưng vào thân cây to đến mức hai người ôm không xuể, vừa ăn kem mát lạnh, ánh mắt hướng về thế giới ngoài bóng râm đang bị thiêu đốt bởi ánh mặt trời.

Hơi nóng bốc lên, ở phía xa, bên bờ biển, những con người nhỏ bé như những chú kiến đang vẫy vùng trong làn nước. Dù khoảng cách rất xa, tôi vẫn có thể tưởng tượng ra tiếng reo hò vui sướng của họ trong nước biển.

Nằm trên vĩ tuyến 19°32' bắc, Ngọc Kinh chính là như vậy, nơi có những dãy núi xanh mướt nối dài, làn nước biển trong xanh và mùa hè dường như bất tận.

Lê Diệp bỗng lên tiếng, bảo tôi đừng cử động.

Anh nhẹ nhàng gạt đi thứ gì đó trên đầu tôi, rồi khi tay rời khỏi, trong tay anh đã có một đóa hoa phượng từ lúc nào. Có lẽ hoa quá nhẹ nên tôi thậm chí không nhận ra sự hiện diện của nó.

“Đưa tay cho anh.” Lê Diệp nói.

Tôi làm theo, đưa tay phải ra, trong lòng đầy thắc mắc nhìn anh.

Anh nhẹ nhàng đặt bông hoa vào lòng bàn tay tôi: “Tặng em một món quà nhỏ.”

Đóa hoa đó sau này được tôi kẹp vào trang sách của cuốn Under the Tuscan Sun. Nhiều năm sau, vô tình lật mở cuốn sách ấy, tôi phát hiện ra bông hoa đã khô cằn, và trong khoảnh khắc ấy, tôi bật khóc nức nở.

Khi chúng tôi còn nhỏ, Lê Diệp từng hỏi tôi mơ ước của mình là gì.

Tôi ngập ngừng trong giây lát, rồi nhỏ giọng nói, tôi muốn trở thành một nhà văn. Tôi ngập ngừng vì sợ anh sẽ giống như những người khác, cười nhạo mộng tưởng viển vông của tôi. Nhưng tôi vẫn muốn kể vì người nghe là Lê Diệp.

Chỉ cần là anh, giấc mơ này dường như không còn khó nói ra.

Lê Diệp quả nhiên không cười nhạo tôi. Anh chỉ xoa đầu tôi, nói: “Đó là một giấc mơ rất lãng mạn. Anh tin rằng một ngày nào đó, em sẽ trở thành nhà văn Diệp Chuẩn Ngạn.”

Tuy nhiên, nhiều năm sau, khi tôi thực sự trở thành "nhà văn Diệp Chuẩn Ngạn," anh đã không còn bên tôi nữa.

Thời thanh xuân, tôi chìm đắm trong việc đọc sách, dùng câu chữ để chạm vào những câu chuyện ở những miền xa xôi. Khi trưởng thành, tôi bắt đầu viết, viết về những câu chuyện không thực tế.

Nhưng cả đời tôi đã viết rất nhiều câu chuyện kỳ ảo, lại chưa từng viết về Lê Diệp.

Những năm tháng dài đằng đẵng như ngọn núi nặng trĩu, treo lơ lửng trên ngòi bút, khiến tôi không thể cất bút thành lời.

Thời gian bước vào mùa đông năm 2046, Bắc Kinh có trận tuyết đầu tiên lớn nhất kể từ khi đông về.

Sau khi tìm vô số người làm vườn để cứu cây hoa hồng, tất cả đều nói rằng nó đã chết khô, tôi không còn vùng vẫy nữa.

Đó là số phận của nó, và cũng là số phận của tôi.

Hôm ấy, tôi ngồi trong căn phòng làm việc ấm áp, bên ngoài cửa sổ là tuyết rơi lả tả, còn trên bàn tay tôi là một bản chẩn đoán của bác sĩ. Ba tháng nữa, cuộc đời tôi sẽ đi đến hồi kết.

Cơn đau bụng đã hành hạ tôi từ đầu năm ngoái, lẽ ra khi đó tôi phải cảnh giác. Ở độ tuổi này, thứ có thể đe dọa tính mạng chỉ còn lại bệnh tật.

Khi khí số cạn kiệt, nhiều người sẽ nhìn lại cuộc đời mình. Gia đình, bạn bè, những giấc mơ thời niên thiếu, và những nuối tiếc chưa từng được bù đắp.

Nếu nói rằng đời tôi còn điều gì hối tiếc, thì đó chắc hẳn chỉ là Lê Diệp.

Đột nhiên tôi muốn thử viết về quá khứ, cũng là thử viết về anh.

Tôi muốn dùng câu chữ để đến với thành phố xanh mướt đó, đến với mùa hè dài đằng đẵng ấy, và đến với anh.

Anh - người đàn ông tên là “Lê Diệp.”