
19°32′ VĨ ĐỘ BẮC
Tháng Một năm 2046, Bắc Kinh đón trận tuyết lớn nhất kể từ khi vào đông. Tôi, khi ấy 54 tuổi, ngồi trong căn phòng làm việc ấm áp, nhìn những bông tuyết rơi lả tả ngoài cửa sổ và bất chợt nhớ đến Lê Diệp.
Suốt cuộc đời, tôi đã viết về rất nhiều câu chuyện của người khác, nhưng chưa từng viết một chữ nào về anh ấy. Đứng trên ranh giới cuối cuộc đời, tôi bỗng muốn kể lại câu chuyện của anh ấy - một thành phố xanh rêu, một mùa hè dài bất tận, và một chàng trai rực rỡ như ánh nắng.
Cố nén cơn đau nơi bụng, tôi lật mở trang đầu tiên của cuốn sổ ghi chép, viết xuống câu chuyện bằng dòng chữ mở đầu: “Dành tặng Lê Diệp, người tôi mãi mãi yêu thương.”
CP: Lê Diệp, giáo sư sinh học rạng rỡ và cởi mở × Diệp Chuẩn Ngạn, nhà văn chậm nhiệt, có chút vô tư.
Bình luận