Chương 9 - [Zhihu] Thủ Khoa Đầu Thích Giả Nghèo.
- Trân Trân ơi, chúng ta thực sự có thể thoải mái chơi ở đây hả?
Nhìn thấy nội thất sang trọng khắp nơi trong khu nghỉ dưỡng, từ mọi góc độ đều toát lên sự xa hoa, ánh mắt của đám học sinh đã sáng rực lên rồi.
- Trước đây, đồng nghiệp của ba tớ đã mời cả nhà tớ đến đây chơi một lần rồi, giá thấp nhất cũng phải bảy, tám vạn đấy…chúng ta nhiều người như vậy, nói gì thì ít nhất một ngày cũng phải mười mấy vạn đúng không?
Ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người đều tập trung vào Trần Trân Trân, điều này khiến cô ta cảm thấy vô cùng thỏa mãn với lòng tự tôn của mình.
Cô ta khoác tay Hứa Bạch rồi cười rạng rỡ nói:
- Cũng chỉ là chút tiền nhỏ thôi, không đáng gì cả.
- Các cậu cứ chơi thoải mái đi, hôm nay tất cả chi phí để mình bao.
Mọi người đều đồng loạt reo hò, không ngừng nịnh nọt sự hào phóng của Trần Trân Trân.
Thấy tôi không lên tiếng, Trần Trân Trân đột nhiên bước đến khoác tay tôi và thân mật kéo về phía sân golf không xa rồi nói:
- Đa Đa, chúng ta cùng chơi golf nhé.
- Không biết chơi cũng không sao, tôi sẽ dạy cậu…tiện thể mở mang tầm mắt một chút, cũng có lợi cho việc vào đại học của cậu đấy.
Nhìn thấy dáng vẻ khác thường của cô ta, tôi thật sự cạn cmn lời luôn.
Chơi golf có liên quan gì đến việc tôi vào đại học chứ?
Quy định nào của Thanh Hoa bảo rằng không biết chơi golf thì không được nhập học hả?
Trần Trân Trân kéo tôi đến sân golf, sau lưng tự nhiên có một đám người muốn xem trò cười của tôi.
Đây quả là một cơ hội tuyệt vời để hạ bệ người khác, sao bọn họ có thể bỏ qua được chứ.
- Trân Trân, cậu xem thực ra chơi golf rất đơn giản mà.
Trần Trân Trân lấy cây gậy golf ra, rồi cố tình tạo dáng và đánh một cú.
Quả bóng trắng bay lên không trung, vẽ ra một đường parabol rồi rơi xuống đất, lăn một hồi và dừng lại ngay gần lỗ.
Đám học sinh vội vã vỗ tay khen ngợi, bọn họ khen tư thế đánh golf của Trần Trân Trân rất chuẩn.
- Chưa đâu, bóng còn chưa vào lỗ mà.
Cô ta xua tay rồi tiếp tục đánh thêm vài cú nhưng lại không trúng quả nào cả.
Thế nhưng điều đó lại không ảnh hưởng gì đến những lời nịnh nọt từ mọi người.
Chỉ là cái tư thế đánh bóng lúng túng kia nhìn thôi cũng biết là cô ta mới học, chỉ có thể lừa được những kẻ không hiểu biết gì mà thôi.
Đột nhiên, cô ta nhìn về phía tôi.
- Đa Đa, nhìn lâu như vậy chắn hẳn chán lắm đúng không? Hay là cậu cũng thử đánh vài gậy đi?
Trần Trân Trân nói xong, liền đưa cây gậy golf trong tay cho tôi.
- Cậu thật sự muốn tôi chơi à?
Tôi khoanh tay trước ngực, mặt không có biểu cảm gì chỉ nhìn cô ta một cách lười biếng.
- Trần Trân Trân, đừng có hối hận đấy.
Tôi nhận lấy cây gậy từ tay cô ta, đương nhiên tôi cũng nhìn thấy ánh mắt đầy tự tin và khinh thường của cô ta.
Rõ ràng cô ta muốn tôi làm trò cười trước mặt mọi người.
- Thật là mất mặt, cậu dám chơi hả Tiền Đa Đa.
- Cậu nghĩ chỉ cần nhìn là có thể chơi được sao? Dù có biết rồi thì sau này chắc cũng chẳng có cơ hội mà chơi đâu.
Thấy tôi cầm cây gậy golf lên thì mấy con chó săn bên cạnh Trần Trân Trân lập tức lên tiếng chế giễu.
- Tiền Đa Đa, cậu có thể đừng lúc nào cũng muốn tỏ ra bản thân mạnh mẽ không? Cậu và Trân Trân có thể cùng so sánh được hả?
Hứa Bạch nhíu mày nhìn tôi, hắn cho rằng tôi làm vậy là để so bì với Trần Trân Trân.
Tôi chẳng thèm liếc nhìn hắn một cái, chỉ khẽ nở một nụ cười tự tin rồi lập tức tạo dáng chuẩn bị đánh bóng.
Trần Trân Trân, việc này do chính cậu tự chuốc lấy đấy.
Quả bóng trắng bay lên không trung như một ngôi sao băng, rồi khi rơi xuống đất lăn thêm vài mét và cuối cùng rơi trúng vào lỗ.
Đám đông vốn ồn ào bỗng chốc im bạt, tôi quay đầu nhìn về phía Trần Trân Trân thấy nụ cười trên mặt cô ta đã cứng đơ, sau đó trong ánh mắt tôi tràn ngập sự khiêu khích.
- Thật ra cũng dễ thôi.
Trần Trân Trân khẽ giật giật khóe miệng, miễn cưỡng nói:
- Đa Đa, cậu thật may mắn.
- Đúng vậy, chỉ là một lần ăn may thôi mà sao cậu lại đắc ý thế?
Những tiếng ồn ào vô nghĩa này khiến tôi suýt chút nữa bị ù tai, rồi tôi nhướn mày tiếp tục đánh thêm vài cú và quả bóng lại vào lỗ.
Sân golf im lặng, một lần thì là may mắn, hai lần thì là vận đỏ nhưng đến lần thứ ba thứ bốn thì rõ ràng là năng lực rồi.
- Thứ đơn giản thế này, có người đến một lần cũng không đánh vào, thật không hiểu sao họ còn có mặt mũi ở đây mà khoe khoang.
Tôi đưa cây gậy golf cho Trần Trân Trân, nhìn vào trong mắt cô ta ngoài sự kinh ngạc còn có sự phẫn nội và ghen ghét.
- Có gì để khoe khoang chứ, Trân Trân đừng bận tâm đến loại người này, chúng ta đi chơi bên kia đi.
- Đúng rồi, chúng ta đi tắm suối nước nóng, đừng để ý đến loại rác rưởi này.
Hai cô bạn lần lượt kéo cô ta đi, Trần Trân Trân như thể tự lấy chân mình đập vào đá, giờ đây bị tôi vả mặt đau điếng, nhưng không thể phá vỡ hình tượng mà cô ta đã xây dựng bấy lâu nay được nên chỉ có thể để hai cô bạn kia kéo đi.
Bước được vài bước thì cô ta cứ quay đầu nhìn tôi với ánh mắt đầy căm phẫn.
Ánh mắt đó của cô ta hận như thể muốn trực tiếp nuốt sống tôi vậy.
Tôi liếc xéo một cái, rõ ràng là cô ta kiếm chuyện trước…không hiểu sao lại cứ như thể tôi đã phạm phải tội tày trời nào đó ấy.
Hứa Bạch nhíu mày bước đến, hắn giật lấy cây gậy golf trong tay tôi và ném sang một bên, ánh mắt hắn nhìn tôi như thể tôi là thứ rác rưởi bên trong thùng rác.
- Tiền Đa Đa, cậu thật sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm. ( truyện đăng trên app TᎽT )
- Suối ngày đối đầu với Trân Trân có gì hay hả? Cậu nghĩ mình trở thành thủ khoa toàn tỉnh, đậu vào Thanh Hoa là có thể thay đổi điều gì sao? Chẳng qua cậu chỉ là muốn thu hút sự chú ý của tôi thôi mà?
- Tôi nói cho cậu biết, đừng có mơ tưởng…tôi chưa từng thích cậu, tôi với cậu chỉ là chơi đùa thôi, tôi và Trân Trân mới là tình yêu đích thực.
Tôi nhìn Hứa Bạch, chỉ cảm thấy thằng cha này chắc chắn đầu óc có vấn đề rồi.
Lúc đầu sao tôi lại mù quáng mà yêu một tên chó chết đầu óc điện giật như vậy nhỉ?
- Cậu đúng là mặt mày thật đấy.
- Đừng tự dát vàng lên cái mặt dày size 38 của cậu, cái mặt cậu nhìn giống như phân trong bể đấy thật khiến tôi buồn nôn. Cậu chỉ có thể thu hút mấy con ruồi ở cạnh bể phân thôi.
Tôi hừ một tiếng, liếc nhìn Hứa Bạch từ trên xuống dưới rồi lại liếc xéo:
- Cậu nhanh chóng giữ chặt lấy Trần Trân Trân đi, hai người đúng là một cặp hoàn hảo đấy, một cục phân trong bể phốt và một con ruồi cạnh bể phân.
Nói xong, tôi chẳng thèm nhìn cái mặt đỏ bừng vì tức giận của Hứa Bạch mà quay người bỏ đi.