Chương 22 - Sự Can Đảm và Sự Cô Đơn - Yêu Thầm Sư Huynh
22.
Ta không biết mình đã hôn mê bao lâu, nhưng bỗng dưng ta giật mình tỉnh giấc bởi tiếng sấm đinh tai nhức óc vang vọng ngoài cửa sổ. Ánh sáng le lói như những linh hồn lạc lối lóe lên trong đêm tối, ta kéo chặt chăn lên, cảm nhận từng giọt mồ hôi lạnh buốt trên da thịt.
Ta sợ hãi trước sấm sét, bởi trong kiếp trước, ta đã từng bị sét đánh, và cảm giác cái chết cận kề ấy vẫn siết chặt lấy ta như một cơn thủy triều không thể cưỡng lại. Những đống thịt thối rữa kia dường như đang ẩn náu trong từng tia sét, cười nhạo ta. Ta khóc lớn, tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng.
“Sư huynh? Sư huynh ở đâu?”
Tấm màn giường được vén lên, đó là khuôn mặt lo lắng của sư huynh. Ta bò về phía sư huynh, dụi đầu vào lòng huynh ấy. Hai tay sư huynh nhẹ nhàng giúp ta bịt tai lại, cằm tựa lên đầu ta, một tư thế mang lại cảm giác an toàn và ấm áp.
Kể từ khi có được chút tu vi, mỗi lần có sấm chớp như thế này, ta có thể sử dụng pháp thuật để phong tỏa năm giác quan của mình, cho nên nhiều năm nay, ta đã không còn làm như thế này nữa.
“Sư muội, đừng sợ.”
Giọng sư huynh trầm ấm và dịu dàng, cũng đã nhiều năm rồi. Đã bao nhiêu năm trôi qua, đây là lần đầu tiên sư huynh lại dịu dàng với ta đến thế.
Cho nên, ta đã được nước làm tới, nhân lúc tiếng sấm nhỏ đi, ta nắm lấy tay sư huynh kéo lên giường.
“Sư huynh, huynh ôm muội ngủ đi, giống như trước đây.”
Ta đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận một trận đòn từ sư huynh, nhưng để tránh việc huynh ấy ra tay quá mạnh, ta nhìn huynh ấy với ánh mắt cầu xin: “Sư huynh, toàn thân ta đau nhức, huynh đừng mắng ta .”
Sư huynh hơi sửng sốt, ánh mắt không phải là sự tức giận như ta tưởng tượng mà tràn đầy kinh ngạc.
Lần này, ta lại kéo tay sư huynh dễ dàng như trở bàn tay. Ta cẩn thận liếc nhìn sắc mặt sư huynh. Huynh ấy ngỡ ngàng, hai tai hơi đỏ, giống như dáng vẻ của… thiếu niên trong sáng?
Tiếng sấm vang lên, ta sợ hãi đến mức trốn vào trong chăn. Sư huynh cuối cùng cũng đã nghĩ thông, thở dài, ôm cả chăn và ôm cả ta thật chặt, nhẹ nhàng vỗ về: “Ngủ đi, đừng sợ.”
Hạnh phúc đến đột ngột như vậy?
Dù đã bị đánh một trận, sư huynh vẫn có thể dỗ ta ngủ. Trải nghiệm này, khiến cho thể xác và tinh thần của ta như được thăng hoa, linh hồn được thanh lọc, tiếng sấm cũng không còn đáng sợ nữa.
Nếu không phải do tim đập quá nhanh, ta chắc hẳn đã bắt đầu mơ một giấc mơ về ta và sư huynh, từ thanh mai trúc mã đến tay trong tay đi dạo rồi đầu bạc răng long. Lúc này, ta thề, đến tên của con ta cũng đã nghĩ xong rồi!
Ta che miệng cười trộm dưới chăn, nhưng bị sư huynh vỗ vào đầu qua lớp chăn, không nhẹ cũng không mạnh: “Còn chưa ngủ à?”
Ta xoay người, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sư muội đã chìm vào giấc ngủ, không còn nghe thấy tiếng gì.”
Sư huynh cười nhẹ, ôm lấy ta từ phía sau, một luồng hơi ấm truyền xuyên qua chiếc chăn, khiến giọng nói vốn lạnh lùng của sư huynh cũng ấm hơn vài phần: “Được rồi, Bạch Trĩ đầu heo đã ngủ rồi.”
Ta cố gắng khịt mũi thật khẽ, nhưng vẫn nghe thấy sư huynh thì thầm: “Con heo nhỏ nặng một trăm cân của ta, ngay cả khi ngủ cũng phát ra tiếng.”
??
Có ai đối xử với bệnh nhân như thế này không? Tức ch//ết ta rồi!
Ta bịt tai lại, quay mông về phía bụng sư huynh, nhưng ta lại bị sư huynh dùng tay mình trói chặt, khiến ta không thể cử động.
“Được rồi, Bạch Trĩ phải đi ngủ rồi.” Giọng nói của sư huynh nhẹ nhàng dỗ dành bên tai ta, giọng nói ôn nhu, nghe như lời ru êm đềm của yêu tinh trong màn đêm, dịu dàng mà quyến rũ.
Nhiệt độ trong chăn càng lúc càng cao, mặt ta nóng bừng, tim đập thình thịch, nếu không phải ngoài cửa sổ có tiếng sấm, tâm ý của ta đã lọt vào tai sư huynh. Bạch Trĩ! Bình tĩnh!
Ta đặt bàn tay lên ngực, cố gắng dập tắt những rung động không thể kiểm soát, nhưng rồi không thể ngăn mình mở lời:
“Sư huynh, ta…”
“Sư huynh đã chìm vào giấc ngủ, không nghe thấy gì đâu.” Sư huynh ngắt lời ta, nhẹ nhàng thì thầm, dường như thực sự rất buồn ngủ.
Sự can đảm ta vất vả mới gom góp được bỗng chốc tan biến, rơi rụng xuống đáy lòng và dần héo úa. Ta giận dữ nhắm mắt lại, tựa vào vòng tay sư huynh, không còn cựa quậy nữa
Sư huynh chó m//á, chắc chắn là cố ý đấy!
Lần sau sẽ không để huynh trốn được đâu!
Ta không biết mình đã hôn mê bao lâu, nhưng bỗng dưng ta giật mình tỉnh giấc bởi tiếng sấm đinh tai nhức óc vang vọng ngoài cửa sổ. Ánh sáng le lói như những linh hồn lạc lối lóe lên trong đêm tối, ta kéo chặt chăn lên, cảm nhận từng giọt mồ hôi lạnh buốt trên da thịt.
Ta sợ hãi trước sấm sét, bởi trong kiếp trước, ta đã từng bị sét đánh, và cảm giác cái chết cận kề ấy vẫn siết chặt lấy ta như một cơn thủy triều không thể cưỡng lại. Những đống thịt thối rữa kia dường như đang ẩn náu trong từng tia sét, cười nhạo ta. Ta khóc lớn, tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng.
“Sư huynh? Sư huynh ở đâu?”
Tấm màn giường được vén lên, đó là khuôn mặt lo lắng của sư huynh. Ta bò về phía sư huynh, dụi đầu vào lòng huynh ấy. Hai tay sư huynh nhẹ nhàng giúp ta bịt tai lại, cằm tựa lên đầu ta, một tư thế mang lại cảm giác an toàn và ấm áp.
Kể từ khi có được chút tu vi, mỗi lần có sấm chớp như thế này, ta có thể sử dụng pháp thuật để phong tỏa năm giác quan của mình, cho nên nhiều năm nay, ta đã không còn làm như thế này nữa.
“Sư muội, đừng sợ.”
Giọng sư huynh trầm ấm và dịu dàng, cũng đã nhiều năm rồi. Đã bao nhiêu năm trôi qua, đây là lần đầu tiên sư huynh lại dịu dàng với ta đến thế.
Cho nên, ta đã được nước làm tới, nhân lúc tiếng sấm nhỏ đi, ta nắm lấy tay sư huynh kéo lên giường.
“Sư huynh, huynh ôm muội ngủ đi, giống như trước đây.”
Ta đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận một trận đòn từ sư huynh, nhưng để tránh việc huynh ấy ra tay quá mạnh, ta nhìn huynh ấy với ánh mắt cầu xin: “Sư huynh, toàn thân ta đau nhức, huynh đừng mắng ta .”
Sư huynh hơi sửng sốt, ánh mắt không phải là sự tức giận như ta tưởng tượng mà tràn đầy kinh ngạc.
Lần này, ta lại kéo tay sư huynh dễ dàng như trở bàn tay. Ta cẩn thận liếc nhìn sắc mặt sư huynh. Huynh ấy ngỡ ngàng, hai tai hơi đỏ, giống như dáng vẻ của… thiếu niên trong sáng?
Tiếng sấm vang lên, ta sợ hãi đến mức trốn vào trong chăn. Sư huynh cuối cùng cũng đã nghĩ thông, thở dài, ôm cả chăn và ôm cả ta thật chặt, nhẹ nhàng vỗ về: “Ngủ đi, đừng sợ.”
Hạnh phúc đến đột ngột như vậy?
Dù đã bị đánh một trận, sư huynh vẫn có thể dỗ ta ngủ. Trải nghiệm này, khiến cho thể xác và tinh thần của ta như được thăng hoa, linh hồn được thanh lọc, tiếng sấm cũng không còn đáng sợ nữa.
Nếu không phải do tim đập quá nhanh, ta chắc hẳn đã bắt đầu mơ một giấc mơ về ta và sư huynh, từ thanh mai trúc mã đến tay trong tay đi dạo rồi đầu bạc răng long. Lúc này, ta thề, đến tên của con ta cũng đã nghĩ xong rồi!
Ta che miệng cười trộm dưới chăn, nhưng bị sư huynh vỗ vào đầu qua lớp chăn, không nhẹ cũng không mạnh: “Còn chưa ngủ à?”
Ta xoay người, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sư muội đã chìm vào giấc ngủ, không còn nghe thấy tiếng gì.”
Sư huynh cười nhẹ, ôm lấy ta từ phía sau, một luồng hơi ấm truyền xuyên qua chiếc chăn, khiến giọng nói vốn lạnh lùng của sư huynh cũng ấm hơn vài phần: “Được rồi, Bạch Trĩ đầu heo đã ngủ rồi.”
Ta cố gắng khịt mũi thật khẽ, nhưng vẫn nghe thấy sư huynh thì thầm: “Con heo nhỏ nặng một trăm cân của ta, ngay cả khi ngủ cũng phát ra tiếng.”
??
Có ai đối xử với bệnh nhân như thế này không? Tức ch//ết ta rồi!
Ta bịt tai lại, quay mông về phía bụng sư huynh, nhưng ta lại bị sư huynh dùng tay mình trói chặt, khiến ta không thể cử động.
“Được rồi, Bạch Trĩ phải đi ngủ rồi.” Giọng nói của sư huynh nhẹ nhàng dỗ dành bên tai ta, giọng nói ôn nhu, nghe như lời ru êm đềm của yêu tinh trong màn đêm, dịu dàng mà quyến rũ.
Nhiệt độ trong chăn càng lúc càng cao, mặt ta nóng bừng, tim đập thình thịch, nếu không phải ngoài cửa sổ có tiếng sấm, tâm ý của ta đã lọt vào tai sư huynh. Bạch Trĩ! Bình tĩnh!
Ta đặt bàn tay lên ngực, cố gắng dập tắt những rung động không thể kiểm soát, nhưng rồi không thể ngăn mình mở lời:
“Sư huynh, ta…”
“Sư huynh đã chìm vào giấc ngủ, không nghe thấy gì đâu.” Sư huynh ngắt lời ta, nhẹ nhàng thì thầm, dường như thực sự rất buồn ngủ.
Sự can đảm ta vất vả mới gom góp được bỗng chốc tan biến, rơi rụng xuống đáy lòng và dần héo úa. Ta giận dữ nhắm mắt lại, tựa vào vòng tay sư huynh, không còn cựa quậy nữa
Sư huynh chó m//á, chắc chắn là cố ý đấy!
Lần sau sẽ không để huynh trốn được đâu!