Chương 15 - Bằng Chứng Phạm Tội - Yêu Thầm Sư Huynh
15.
Trưa hôm sau, sư huynh tìm đến nơi ta đang ngồi.
Minh Dao vừa mới gửi tặng một hộp phấn má hồng xinh xắn, nhưng đôi má ta còn đỏ hơn cả màu phấn ấy.
“Sư muội, đêm qua có kẻ biến thái đột nhập vào phòng ta, còn hôn ta một cái.” Sư huynh dựa vào cửa, nhướn mày, “Muội qua đây nhìn xem, mặt ta đỏ hết rồi.” “Hả, hả?” Ta nhìn chằm chằm vào chỗ ta không cẩn thận cắn rách cả da, lắp bắp nói: “ Vậy sư huynh, nhất định phải điều tra thật kỹ, tên biến thái quá ghê tởm rồi.”
“Ừm, sư muội cũng giúp ta điều tra đi.” Sư huynh chậm rãi nói, trong lời nói có vài phần ẩn ý, “Đừng để tên biến thái kia nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
“Đúng đúng đúng, vậy thì…” Ta cố gắng lấy lại bình tĩnh, mặt nóng bừng, vội vàng đổi chủ đề.
“Đúng rồi! Sư huynh, muội đã nhìn ra điều kì quái của Minh phủ rồi!”
Trời đất chứng giám, ta không phải đang cố ý chuyển chủ đề, mà chỉ đơn giản là não tự dưng thông minh ra.
Những kẻ gây rối trên thế giới này chẳng qua cũng chỉ là người, qu//ỷ, yêu, m//a. Nếu Minh phủ thực sự có kì quái, không có yêu khí, m//a khí, thì chỉ còn lại người và qu//ỷ mà thôi.
“Ồ?” Sư huynh cười đầy hàm ý, “Sư muội nghĩ thế nào?”
“Không thế nào cả, trước mắt còn phải xác minh suy đoán của muội, để chuyện này thuận lý thành chương.”
Ta vênh khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, chờ đợi lời khen ngợi của sư huynh. Nhưng sư huynh lại thuận tay véo một cái vào mặt ta, có chút bỡn cợt.
“Vậy sư muội phải làm việc cẩn thận, đừng đánh rắn động cỏ.”
“Biết rồi, muội tự có chừng mực.”
“Thật sao? Ta không nhìn ra đấy.”
“…”
Tâm trạng sư huynh có vẻ cực kỳ tốt, mặt mày rạng rỡ, lại bắt đầu ức hiếp ta làm niềm vui.
Ta siết chặt nắm đấm, chạy như bay đến phòng sư huynh, tháo chiếc chuông bảo bối của ta ra. Đáng tiếc cho ta còn muốn bảo vệ huynh ấy, bảo bối mà sư phụ cho, sư huynh khốn kiếp không xứng!
Đợi một lát!
Chuông?
Ta cầm nó lên, trong phút chốc đơ như gà gỗ. Cái thứ này, chính là bằng chứng phạm tội của ta sao?
Ta, vậy, mà, tự mình tố cáo chính mình.
Muốn khóc mà không có nước mắt, ta quay đầu lại, sư huynh đang đứng ở cửa, hướng về ánh nắng ban mai mỉm cười.
Sư huynh nhìn ta từ trên xuống dưới, nói từ từ: “Sư muội, [đạp phá thiết hài vô mịch xứ, tiểu tặc cánh tại ngã thân biên]. Muội thấy bài thơ này thế nào?”
Không thế nào, thật đấy.
“Sư huynh, muội sai rồi!”
Trưa hôm sau, sư huynh tìm đến nơi ta đang ngồi.
Minh Dao vừa mới gửi tặng một hộp phấn má hồng xinh xắn, nhưng đôi má ta còn đỏ hơn cả màu phấn ấy.
“Sư muội, đêm qua có kẻ biến thái đột nhập vào phòng ta, còn hôn ta một cái.” Sư huynh dựa vào cửa, nhướn mày, “Muội qua đây nhìn xem, mặt ta đỏ hết rồi.” “Hả, hả?” Ta nhìn chằm chằm vào chỗ ta không cẩn thận cắn rách cả da, lắp bắp nói: “ Vậy sư huynh, nhất định phải điều tra thật kỹ, tên biến thái quá ghê tởm rồi.”
“Ừm, sư muội cũng giúp ta điều tra đi.” Sư huynh chậm rãi nói, trong lời nói có vài phần ẩn ý, “Đừng để tên biến thái kia nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
“Đúng đúng đúng, vậy thì…” Ta cố gắng lấy lại bình tĩnh, mặt nóng bừng, vội vàng đổi chủ đề.
“Đúng rồi! Sư huynh, muội đã nhìn ra điều kì quái của Minh phủ rồi!”
Trời đất chứng giám, ta không phải đang cố ý chuyển chủ đề, mà chỉ đơn giản là não tự dưng thông minh ra.
Những kẻ gây rối trên thế giới này chẳng qua cũng chỉ là người, qu//ỷ, yêu, m//a. Nếu Minh phủ thực sự có kì quái, không có yêu khí, m//a khí, thì chỉ còn lại người và qu//ỷ mà thôi.
“Ồ?” Sư huynh cười đầy hàm ý, “Sư muội nghĩ thế nào?”
“Không thế nào cả, trước mắt còn phải xác minh suy đoán của muội, để chuyện này thuận lý thành chương.”
Ta vênh khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, chờ đợi lời khen ngợi của sư huynh. Nhưng sư huynh lại thuận tay véo một cái vào mặt ta, có chút bỡn cợt.
“Vậy sư muội phải làm việc cẩn thận, đừng đánh rắn động cỏ.”
“Biết rồi, muội tự có chừng mực.”
“Thật sao? Ta không nhìn ra đấy.”
“…”
Tâm trạng sư huynh có vẻ cực kỳ tốt, mặt mày rạng rỡ, lại bắt đầu ức hiếp ta làm niềm vui.
Ta siết chặt nắm đấm, chạy như bay đến phòng sư huynh, tháo chiếc chuông bảo bối của ta ra. Đáng tiếc cho ta còn muốn bảo vệ huynh ấy, bảo bối mà sư phụ cho, sư huynh khốn kiếp không xứng!
Đợi một lát!
Chuông?
Ta cầm nó lên, trong phút chốc đơ như gà gỗ. Cái thứ này, chính là bằng chứng phạm tội của ta sao?
Ta, vậy, mà, tự mình tố cáo chính mình.
Muốn khóc mà không có nước mắt, ta quay đầu lại, sư huynh đang đứng ở cửa, hướng về ánh nắng ban mai mỉm cười.
Sư huynh nhìn ta từ trên xuống dưới, nói từ từ: “Sư muội, [đạp phá thiết hài vô mịch xứ, tiểu tặc cánh tại ngã thân biên]. Muội thấy bài thơ này thế nào?”
Không thế nào, thật đấy.
“Sư huynh, muội sai rồi!”