Chương 6 - Yêu Qua Mạng Hay Chỉ Là Trò Đùa
13
Tôi gọi cho Chúc Dư ba cuộc, đến cuộc thứ ba mới bắt máy.
Tôi nói thẳng:
“Xuống dưới!”
Chúc Dư xuất hiện rất nhanh, chưa tới năm phút đã thấy mặt.
Vốn đã trắng sẵn, giờ thì trắng bệch như xác giấy.
Cậu ấy dựa vào tôi, nhiệt độ cơ thể nóng rực xuyên qua lớp áo, khiến người tôi cũng bắt đầu bốc hơi.
Tôi định cà khịa vài câu, nhưng nhìn bộ dạng thê thảm đó thì không nỡ mở miệng.
Tôi đúng là… quá tử tế mà!
Đến bệnh viện, Chúc Dư đã mơ hồ vì sốt, từ dựa vai tôi biến thành ôm chặt từ phía sau.
Khi tôi kéo cậu ta đi đăng ký khám, chị y tá nhìn tôi cười:
“Hai đứa tình cảm ghê ha! Đang bệnh mà cũng không chịu tách nhau ra. Cẩn thận không lây đấy.”
Tôi cũng cười lại.
Ai mà biết tôi không phải vì ngại, mà là hết cách rồi.
Muốn để cậu ta ngồi ghế thì cậu ta nhất quyết níu tay không buông, kêu lạnh mông.
Tôi bảo để tôi đỡ, thì nó than không còn sức, đòi tôi cõng.
Cuối cùng cũng xong hết mọi thủ tục, tôi ngồi xuống chuẩn bị nghỉ chút thì điện thoại reo.
Là thiếu gia gọi đến.
“Tớ vừa đi nói với thầy là cậu có cuộc họp gấp rồi, không cần xin phép đâu.”
Tôi thở phào, “Cảm ơn nhiều lắm thiếu gia, kiếp sau cho tớ làm trâu làm ngựa báo đáp. Kiếp này tớ vẫn muốn làm người.”
Thiếu gia bật cười trong điện thoại, vẫn cái kiểu dễ cười như mọi khi.
“Vậy thì kiếp này để tớ làm trâu làm ngựa cho cậu, chịu không?”
“Hồi máu rồi, Trình Dư cứu tôi với!!!”
Hai giọng nói vang lên cùng lúc. Chúc Dư đang sốt mà còn gào to như bị thiêu sống.
Tôi vội cúi đầu nhỏ giọng mắng:
“Biết rồi! Tớ đi gọi y tá! Cậu sợ phí thì liếm lấy một chút mà dùng!”
“Thiếu gia, nãy cậu nói gì? Tớ không nghe rõ, trong viện ồn quá, Chúc Dư cũng đang làm loạn.”
Thiếu gia im lặng vài giây rồi đáp:
“Không sao đâu, cậu lo việc trước đi, về rồi nói sau.”
Cúp máy xong, chị y tá cũng tới.
Tôi chỉ tay về phía Chúc Dư:
“Điện thoại của cậu đâu? Gọi ai đó đến trông cậu đi, tớ phải về trường, thiếu gia cần tớ.”
Chúc Dư mím môi, mặt càng trắng hơn:
“Vì muốn gặp cậu nhanh nên quên mang điện thoại.”
Tôi bất ngờ, đưa tay sờ trán cậu ấy.
Sốt đã hạ rồi mà, sao còn nói mê vậy trời?!
“Thế chọn một người đi, tớ add bạn, bảo họ đến trông cậu. Con trai hay con gái gì cũng được.”
“Không có con gái nào cả.”
Chúc Dư nhìn tôi, ánh mắt sâu hun hút:
“Bên cạnh tôi không có bạn nữ nào, chỉ có mỗi cậu là con gái.”
Tôi vội nhìn sang chỗ khác, môi mím lại.
“Ai mà tin được? Lần trước cái loa nhỏ của cô cố vấn còn tặng người khác cơ mà. Mà thôi, có cũng không sao, tớ không đi mách mẹ cậu đâu.”
“Tôi không tặng ai cả. Tôi chỉ đổi màu với cô ấy để tặng lại cho cậu. Cậu ghét màu hồng nhất mà. Lúc đó tôi ở lượt cuối, còn đúng hai cái màu hồng thôi.”
Vừa nói vừa lôi từ túi ra một cái loa nhỏ màu đen, bên dưới còn in tên trường.
Khi tôi cầm lấy, vẫn còn cảm giác ấm ấm, mặt tôi cũng hơi nóng theo.
“Cậu đúng là bệnh thật, ai mà bình thường lại mang cái này theo người chứ.”
“Nếu không bệnh thì đâu đến bệnh viện.”
Tôi: …
Câu này cứng thật. Không phản bác được.
14
“Nếu cậu có việc thì cứ về trước đi! Tớ một mình cũng ổn, không điện thoại cũng chẳng sao, lát nữa đi bộ về cũng được, chỉ mất có ba tiếng thôi mà.”
Chúc Dư cụp mắt xuống, hàng lông mi dài rung rung, trông tủi thân cực kỳ.
Tôi nhìn cậu ta vài giây, mỉm cười:
“Cũng được! Lát nữa mà không đi nổi thì gọi cho tớ.”
Nói xong, tôi quay đầu bỏ đi không ngoảnh lại.
Vừa đi vừa âm thầm đếm ngược trong đầu.
Ba…
Hai… còn chưa đếm xong thì tay đã bị người khác kéo lại.
Phía sau vang lên giọng cậu ta, sốt ruột đến run:
“Wtf, Trình Dư! Cậu thật sự định bỏ mặc tôi hả?”
Lúc này tôi mới phát hiện viền mắt của Chúc Dư đã đỏ ửng lên vì gấp.
Tôi cố nén cười, làm bộ nghiêm túc nhìn cậu ta:
“Không đi cũng được, nói vài câu dễ nghe vào, tôi sẽ ở lại với cậu.”
Người đối diện im lặng, chưa mở miệng mà mặt đã đỏ bừng, đến cả xương quai xanh lộ ra cũng mang theo sắc hồng.
“Chị ơi, chị có thể ở lại với em một lát không, em xin chị đấy~”
Chúc Dư nói câu đó giọng vừa nhẹ vừa khàn, cuối câu còn mang theo chút quyến rũ khiến tai tôi cũng nóng bừng.
Cũng… phê ra phết.