Chương 9 - Yêu Em Trai Của Bạn Thân
Với lại Giang Nặc còn hỏi tôi cảm thấy Giang Ánh Cảnh thế nào, thấy tôi không để ý đến hắn, giọng điệu đáng tiếc nói: “Được rồi, tao còn tưởng tao với mày sẽ lại thân càng thêm thân cơ, bỏ đi, dù sao mày cũng không thích yêu kém tuổi.”
Chuyện xảy ra hôm nay rõ ràng là trò đùa của thằng em trai thối kia mà.
Đang ăn bữa sáng, Giang Nặc đột nhiên nói: “Mang Mang, có đồng nghiệp nam ở bộ phận của mày hỏi tao về mày đó.”
Tôi suýt nữa thì nghẹn, ho mấy tiếng rồi mới hỏi: “Ai cơ?”
Nó mô tả: “Chính là cái người hơi hơi đẹp trai mà còn đeo kính ấy.”
Tôi cực kì hoài nghi có phải Giang Nặc sợ tôi không gả đi được hay không, sao lại lao tâm khổ tứ vì chuyện của tôi như vậy, hai hôm trước thì là Giang Ánh Cảnh, hôm nay lại là Lâm Chí.
Giang Ánh Cảnh đang ngồi ăn cơm yên tĩnh ở đối diện ngừng không ăn nữa để nghe bọn tôi nói chuyện, ánh mắt hắn mơ hồ nhìn về tôi.
Tôi cảm thấy có chút căng thẳng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Giang Nặc đừng nói nữa, tôi không muốn bàn luận về chuyện này cho lắm, nào ngờ Giang Nặc không hiểu ám thị của tôi.
“Tao cảm thấy anh ta cũng được, bọn mày có thể thử phát triển thêm xem thế nào.” Giang Nặc muốn làm mối cho tôi và Lâm Chí, “Anh ta vừa cao vừa gầy, lịch thiệp lại còn trông sạch sẽ gọn gàng.”
Giang Ánh Cảnh từ nãy giờ vẫn không nói gì đột nhiên cười chế nhạo: “Chị Mang Mang sẽ không thích kiểu người như thế đâu.”
“Nhóc con thì hiểu cái gì? Còn chưa yêu ai mà bày đặt.” Giang Nặc trừng mắt với hắn.
Giang Ánh Cảnh cụp mắt xuống, cười nhẹ: “Em chưa yêu đương với ai thật, nhưng em đã có người mà mình thích rồi.”
Giang Nặc lập tức bị câu nói này thu hút: “Là ai thế? Mày thế mà cũng biết thích người khác rồi à?”
“Không phải chị biết sao?” Giang Ánh Cảnh chĩa nhẹ mũi dùi về phía tôi.
Khá lắm, tôi vẫn còn muốn hóng drama cơ mà.
Giang Ánh Cảnh im lặng không nói gì, thế là Giang Nặc lại đến làm phiền tôi.
Đến công ti, nó vẫn còn truy hỏi tôi.
Tôi cũng bị nó hỏi đến phiền luôn, nghĩ về cuộc đối thoại với Giang Ánh Cảnh ngày hôm qua, nói: “Tao chỉ biết Giang Ánh Cảnh thích cô ấy rất lâu rồi, cụ thể là ai thì tao không rõ.”
“Rất lâu rồi? Thằng bé này cũng khá đấy nhỉ, nhìn không ra luôn đó, thế mà đã biết yêu thầm rồi.” Giang Nặc ra vẻ như đang suy nghĩ, lông mày nhíu lại.
Nhìn dáng vẻ của nó trông như rất muốn tìm ra được người này là ai.
Cuối tuần hiếm hoi nên tôi ngủ tới tận trưa.