Chương 13 - Yêu Em Trai Của Bạn Thân
Tôi đẩy cửa ra, khoe khoang nói: “Nhìn này đã đủ hồng rồi chứ, Giang Nặc thích nhất là những thứ màu hồng.
Tôi loạng choạng bước đến bên giường, dứt khoát nhảy lên đó.
“Chị ngủ đây, ngủ ngon.”
Tôi đến cả giày cũng không thèm cởi mà đã leo luôn lên giường, nói từng câu từng chữ cực kì lớn: “Giang Ánh Cảnh, ngủ ngon!”
Nói xong tôi nhắm mắt lại, ngủ thật.
Trong mơ hồ, tôi cảm nhận được có người lấy một cái khăn ấm cẩn thận lau mặt cho tôi.
“Tống Mang, đây là do chị chủ động đấy nhé, kể cả có là uống say đi chăng nữa thì cũng là chị chủ động…”
…
Ngày hôm sau khi tôi tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, rất choáng váng.
Ngồi trên xe vẫn cứ ngơ ngơ ngác ngác, rất lâu sau mới bình thường trở lại.
Giang Nặc nhét hộp cơm trưa vào tay tôi, nói: “Em trai tao làm đấy.”
Nó ngáp một cái rồi nói: “Sáng sớm nay gọi mãi mà mày không chịu dậy, mày đó, đã không uống được rượu rồi còn cứ khăng khăng đòi uống cái loại rượu nồng độ cao như thế.”
Nồng độ cao? Tôi đã nói mà, sao mới uống có hai đi mà đã chóng mặt được cơ chứ?
“Vẫn là đi học sướng nhất, chẳng giống bọn mình, mệt sống mệt chếc.” Giang Nặc dựa lên vai tôi, liếc nhìn về phía Giang Ánh Cảnh đang lái xe.
Nói đến Giang Ánh Cảnh, đoạn ký ức ngắt quãng sau khi uống rượu tối qua lại ùa về trong tôi.
Tôi chỉ nhớ là hắn đón tôi về, sau đó… sau đó hình như tôi muốn hôn hắn.
Đầu tôi rất đau, tôi xoa xoa hai bên thái dương, rốt cuộc là có hôn không ấy nhỉ? Tôi cố gắng nhớ lại, nhưng có nghĩ đến nát óc cũng không nhớ nổi, đầu óc trống rỗng, chỉ nhớ hình như tôi nhận nhầm phòng Giang Ánh Cảnh thành phòng của Giang Nặc.
Tôi lén lút nhìn Giang Ánh Cảnh đang ngồi ở ghế lái, nhìn từ góc độ này vừa hay có thể thế được góc nghiêng của hắn, phát hiện hắn không chú ý đến tôi, tôi lại càng táo bạo nhìn trộm hơn.
Giang Ánh Cảnh nhìn thẳng về phía trước, chuyên tâm lái xe, góc nghiêng có đường nét góc cạnh rõ ràng, yết hầu và cằm tạo thành một đường nét đẹp đẽ, yết hầu của hắn chuyển động lên xuống, tôi vô thức nuốt nước bọt, sau khi nhận thức được điều đó mặt tôi liền đỏ lên.
Tôi di chuyển ánh mắt lên một chút, dừng lại ở môi hắn… tôi hình như còn khen miệng của hắn nữa…
Đúng là khóc không ra nước mắt.
Ngày tôi chuyển nhà, Giang Ánh Cảnh tới giúp thật.
Chuyển hết tất cả đồ đạc rồi sắp xếp lại vào trong nhà mới, tôi đã mệt tới nỗi mồ hôi đầm đìa, thế mà Giang Ánh Cảnh chẳng thấy kêu mệt gì cả, nhưng hắn cũng chảy nhiều mồ hôi y như tôi.