Chương 9 - Xuyên Thành Xà Tinh Trong Tây Du Ký
[FULL] Xuyên Thành Xà Tinh Trong Tây Du Ký - Phần 2
Tác giả: Tiểu Nhiêu
Edit: Hồng Tụ Thiêm Hương
︵‿︵‿୨♡୧‿︵‿︵
Vì quá thích mấy thứ âm u, trườn bò, hệ thống đã biến ta thành xà tinh.
… trong "Tây Du Ký"...
Nhìn Đường Tăng trong nồi nước sôi, ta im lặng.
Để bảo toàn mạng sống, ta buộc phải bái Đường Tăng làm thầy.
Tôn Ngộ Không: "Hửm? Đã qua 54 kiếp trong tổng 81 kiếp nạn, mà bây giờ mi mới đến bái sư?"
Ta: "Đúng là duyên số kỳ diệu nhỉ."
1
Sau khi xuyên không thành xà tinh trong phiên bản đồng nhân của Tây Du Ký, ta đã nói dối chuyện được Quan Âm chỉ dạy, thành công bái Đường Tăng làm thầy và trở thành đồ đệ thứ tư của Đường Tăng.
Lúc đầu, ta chỉ muốn hưởng ké sung sướng mà không cần động tay động chân.
Nhưng có lẽ ông trời có mắt…
Không thể để cho một kẻ u ám như ta được an nhàn, lần nào cũng để ta bị bắt cùng với Đường Tăng.
Haha, rốt cuộc tám mươi mốt kiếp nạn này là của ai chứ?
Thôi sao cũng được, ta sẽ tiếp tục nổi điên.
2
Sau lần nổi điên, địa vị trong nhóm của ta thăng cấp rõ rệt.
Cảm ơn nha, mà ta lựa chọn khùng hơn nữa.
Mỗi sáng thức dậy, ta sẽ ngẫu nhiên chọn một con mồi xui xẻo để đá một cú.
Tuy nhiên, sau khi đá Bạch Long Mã, ta bị nó vô tình đáp trả bằng một cú đá trời giáng.
Hậu quả là ta phải nằm liệt giường ba ngày.
Khi ta đá Sa sư huynh, Sa sư huynh im lặng với đôi mắt đỏ hoe.
...
Có cần thiết đến vậy không chứ?
Trong phiên bản đồng nhân này, Sa sư huynh có vẻ ngoài giống như một tên yếu ớt, mày thanh mắt tú, da trắng như ngọc. Sau khi bị ta đá, Sa sư huynh nhìn ta với đôi mắt đỏ hoe hồi lâu.
...
Ta, ta đúng là đáng chết mà.
"Xin lỗi."
"Ta xin lỗi ngươi."
"Ta quỳ xuống xin lỗi ngươi."
Đạp Nhị sư huynh thì lại rất suôn sẻ.
Lúc đầu hắn ta hơi bất ngờ, đôi mắt phượng híp lại rồi lập tức mỉm cười, tiến đến cạnh ta, nhỏ giọng nói: "Sư muội, muội muốn đá thêm một cú nữa không?"
Ọe ọe ọe.
Sao con người này lại biến thái thế chứ!
Có mấy lúc ta thực sự muốn báo cảnh sát...
Đá Đại sư huynh thì chẳng có gì thú vị.
Mặt hắn sắc bén, trông vô cùng ngang ngược kiêu căng, nhưng hắn chỉ nhìn ta rồi thở dài, cuối cùng xoa đầu ta và nói: "Đừng nghịch nữa."
Sư phụ cũng nói: "Giảo Giảo, đừng hung hăng như vậy."
Ta: "Sư phụ, sư phụ đoán xem tại sao con lại hung hăng như vậy?"
Sư phụ muốn nói lại thôi.
Ta cười lạnh một tiếng, bắt đầu uốn éo, thét chói tai: "Bởi vì con mẹ nó đầu óc ta có vấn đề, nên ta sẽ tấn công bất kỳ ai ta muốn tấn công, đầu óc người có vấn đề không người? Nếu đầu óc người có vấn đề thì hãy thử thấu hiểu ta một chút, nếu người bình thường thì sẽ không hiểu ta được đâu."
Nhị sư huynh và Tam sư huynh yên lặng lui về phía sau một bước: "Tiểu sư muội lại bắt đầu rôi."
Sư phụ hít sâu một hơi: "A di đà phật."
Đại sư huynh vội vàng ôm ta vào lòng: "Bình tĩnh, bình tĩnh nào."
Hừ.
3
Sau khi vượt qua một ngọn núi, vị sư phụ yếu đuối không tự chăm sóc nổi của ta bỗng dưng xuống ngựa.
Y nhìn về phía một ngôi nhà cách đó trăm mét và nói: "Hằng ngày các con vất vả đi khất thực, hôm nay nhà này ở gần, nên ta sẽ đi khất thực."
Hả?
Rồi khác gì bảo "Ta muốn tự mình lao vào miệng yêu quái" không hả?
Không nhịn được để yêu quái bắt ngươi đi luôn hả?
Sư phụ, xin người hãy yên phận làm một kẻ vô dụng giống như ta, đừng cố gắng nữa.
Càng cố gắng, càng bất hạnh.
Mọi người đều rơi vào trầm tư.
Sư phụ đột nhiên ho khan một tiếng: "Giảo Giảo, ngươi đi cùng vi sư không?"
Sao lại có kiểu người đòi đi chết còn muốn người đệm lưng như này chứ...
Đợi đã.
Nội dung cốt truyện này... hình như là Nhện Tinh!
Có mỹ nhân!
Ta nhanh chóng hóa thành con rắn nhỏ, quấn quanh vành tai sư phụ.
Bông tai hình rắn.
Chắc chắn sẽ khiến lũ yêu tinh kia mê mẩn.
Nhưng sao vành tai sư phụ lại nóng như vậy?
Đại sư huynh nhìn sư phụ, rồi lại nhìn ta.
Lại phải lo rồi…
4
Sư phụ tiến đến ngôi nhà, từ xa đã nghe tiếng phụ nữ đùa cợt.
Y khựng lại.
Ta la hét ầm ĩ bên tai y "Đi đi! Đi đi!"
Dù sao cũng bị bắt, sớm bị bắt sớm được ngắm mỹ nhân.
Sư phụ khẽ vuốt vành tai: "Được rồi, được rồi."
“Giảo Giảo đói bụng rồi hả?”
Sắc quỷ “đói bụng” có tính không?
Sư phụ xoa đầu ta: "Sư phụ đi kiếm đồ bố thí cho con ngay."
“Để con đỡ “nổi điên” tiếp.”
Haha, sư phụ cũng khá tâm lý đấy nhỉ.
5
“Nữ thí chủ, bần tăng hữu duyên đến đây, có thể bố thí ta chút đồ chay không?”
Tiếng cười nói bỗng chốc im bặt.
Bảy người phụ nữ nhanh chóng vây quanh, họ khép hờ đôi mắt phượng, không nói gì, chỉ chăm chú đánh giá sư phụ.
Ta cũng quan sát họ.
Theo nguyên tác, họ được miêu tả là khoác trên mình bộ áo váy bằng lụa mỏng manh, thân hình thướt tha, Đường Tăng không dám nhìn nhiều.
Nhưng hiện tại.
Họ đứng trước ta.
Vẫn là áo váy bằng lụa mỏng manh.
Nhưng tại sao họ lại mặc đồ lót bên trong?
Còn là màu da nữa.
Trời đất ơi…
Công lý ở đâu chứ?
Lòng ta như tro tàn.
Sư phụ thấy họ tỏ ra nghi ngờ, liền bắt đầu giới thiệu bản thân: "Các nữ thí chủ đừng sợ, bần tăng là người đi thỉnh kinh từ Đông Thổ Đại Đường đến Tây Thiên Đại Lôi Âm Tự."
Sư phụ ơi, sư phụ có bao giờ nghĩ đến việc…
Họ nghi ngờ, là vì không thể tin được có người dám đến đây để xin ăn không?
Sư phụ đang sợ họ buông tha mình đấy hả?
Quả nhiên, vừa dứt lời, mắt của mấy người phụ nữ sáng bừng lên.