Chương 4 - Xuyên Thành Con Gái Của Nhân Vật Phản Diện
14.
Sau khi buổi lễ kết thúc, ta lại lần nữa đi đến hồ cá phía sau điện Hiệt Phương.
Hoàng Đế và Mai Phi đã tách khỏi bọn ta từ chỗ ngã rẽ.
Bên cạnh ta chỉ còn lại một cung nữ làm việc ở đình Đinh Lan, tên là Nguyên Chỉ.
Ta đứng bên cạnh hồ, thò tay xuống hồ nghịch cá.
Mắt thấy mặt trời đang dần ngã về Tây và cũng gần đến thời điểm đó, ta lập tức sai Nguyên Chỉ đi lấy cho ta một cái bình nhỏ để đựng cá chép.
Nguyên Chỉ do dự: “Công chúa điện hạ, nếu nô tỳ đi thì ngài chỉ còn một mình ở đây, sợ rằng chuyện này được hay cho lắm.”
Ta dứt khoát xua tay, làm ra biểu cảm không kiên nhẫn, tỏ ý nàng ấy mau đi nhanh đi.
Nguyên Chỉ chần chừ một lúc, sau đó nàng ấy cũng không ngăn được ta nên chậm chạp rời đi.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có gió thổi qua lá trúc xào xạc.
Một giây tiếp theo, cơ thể ta lại bị khống chế.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân rất nhỏ.
Cuối cùng cũng tới!
Sau lưng truyền đến một lực đẩy rất mạnh, ta lập tức ngã xuống ao theo đúng nguyên tác.
Nhưng mà, khoảnh khắc tiếp theo khiến lòng ta trùng xuống.
Lần này, cốt truyện không cởi bỏ sự khống chế đối với cơ thể ta.
Vốn ta định bơi nhanh về phía trước sau khi bị rơi xuống nước để bảo toàn mạng sống của mình. Sau đó lặng lẽ chờ Xuân Đào gọi Hoàng Hậu đến nhưng hiện tại không thể thực hiện được.
Ta giống như một khối sắt vậy, tứ chi cứng ngắc cứ thế chìm xuống nước.
Rõ ràng trong hồ không hề có bèo, nhưng bắp chân của ta như bị cái gì đó cuốn lấy, kéo sâu xuống đáy hồ.
Đàn cá chép bơi tán loạn, nước hồ lạnh như băng chui vào mũi và miệng ta.
Lại phải ch//ết lần nữa sao?
Ta không biết lần này có được tái sinh hay không.
Thời điểm sắp mất đi ý thức, ta nghe thấy một tiếng hét lớn vọng từ xa đến:
“Vĩnh An!”
“Công chúa!”
Ngay sau đó một tiếng “ùm” vang lên, một bàn tay đã bắt lấy cánh tay của ta, dừng sức kéo ta lên bờ.
Ta thở phào một hơi, sau đó ý thức lập tức biến mất.
Không biết trải qua bao lâu, ta cảm nhận được lồng ngực truyền đến cơn đau.
Cùng lúc đó, ý thức của ta dần thanh tỉnh, tiếng ồn ào, tiếng khóc nức nở vang lên ngày càng rõ ràng:
“Nương nương người nén bi thương, Công chúa đã đi rồi! Là ta vô dụng, không thể cứu mạng công chúa, mong nương nương thứ tội!”
“Nương nương! Nương nương người phải bảo trọng thân thể, nếu Công chúa còn ở đây, nhất định sẽ không đành lòng nhìn người thương tâm như vậy.”
“Lê Vũ, ngươi không hiểu, đây không phải lần đầu tiên, thời gian sắp không kịp rồi, ta sắp không nhớ được gì nữa, ta vẫn không thể bảo vệ cho Vĩnh An.”
“Nương nương, người, người… Người đừng dọa nô tỳ, cái gì không phải lần đầu tiên chứ, nô tỳ nghe không hiểu. Nô tỳ biết trong nhất thời người khó có thể tiếp nhận chuyện này nhưng công chúa đã đi rồi, người nhất định phải cố gắng vượt qua.”
Cơn đau ở ngực vẫn tiếp tục, ta rên rỉ một tiếng, phun ra mấy ngụm nước, cố hết sức mở mắt ra.
Đập vào mắt ta là khuôn mặt tròn trĩnh đầy mồ hôi của Xuân Đào, nàng ấy đang quỳ ở bên cạnh ta, đan hai tay lại, cố gắng ấn ở trước ngực ta.
Ta ho khan, thật may mắn, lần này có thể cứu được kịp lúc.
Xuân Đào đúng là học cách hồi sức cấp cứu không đến nơi đến chốn, dùng lực mạnh như vậy làm gì chứ.
Thấy ta tỉnh lại, khuôn mặt Xuân Đào hiện ra vẻ kinh ngạc và vui mừng: “Tỉnh rồi! Tỉnh rồi! Công chúa tỉnh rồi!”
Hoàng Hậu kêu lên một tiếng, sau đó đẩy vòng vây thái y ra, bước chân lảo đảo nhào về phía ta.
Bốn mắt nhìn nhau, nước mắt nàng vẫn đọng trong đôi mắt nhưng lại lóe lên ánh sáng kinh người.
Khi nàng sắp đến bên cạnh ta thì chợt dừng lại, trên mặt lộ ra biểu cảm khiếp sợ và luống cuống.
Nàng ngập ngừng đưa tay ra, dè dặt chạm vào ta.
Ta chớp mắt, khàn giọng gọi một tiếng:
“Mẫu hậu.”
Hoàng Hậu khó tin che miệng lại, cổ họng phát ra âm thanh nghẹn ngào, những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nàng.
“Vĩnh An, con ngoan của ta, cuối cùng mẫu hậu… cuối cùng mẫu hậu cũng cứu được con rồi.”
Nàng ôm chầm lấy ta, ôm chặt ta vào lòng.
Chiếc váy dài lộng lẫy của Hoàng Hậu kéo lê trên mặt đất, ướt sũng và dính đầy bụi bẩn, nhưng nàng không hề quan tâm.
Lê Vũ đứng ở bên cạnh mỉm cười, nàng ấy chắp hai tay phía trước.
“Tỉnh rồi! Công chúa tỉnh rồi! A Di Đà Phật, đúng là Bồ Tát phù hộ chúng ta."
“Vương thái ý, Hồ thái y, các ngươi mau kiểm tra cho công chúa đi!”
Ta vùi đầu vào ngực Hoàng Hậu, ngửi được mùi hương dịu trên người nàng, lúc này ta mới thở phào một hơi.
Đến đây… Chắc là đã kết thúc rồi.
Tinh thần được thả lỏng, ánh mắt ta nhìn quanh bốn phía.
Nguyên Chỉ đang quỳ cách đó không xa, cả người ướt nhẹp như vừa được vớt từ dưới hồ lên, ánh mắt sợ hãi còn chưa biến mất.
Nàng ấy chính là cung nữ ở đình Đinh Lan, bơi lội rất giỏi, nghĩ đến người vừa nãy cứu ta, có lẽ chính là nàng ấy.
Đứng phía sau nàng là một nữ nhân mặc y phục màu lam bị thị vệ đè ngã xuống đất, mặt dán vào đường đá màu xanh, tóc tai rối bù, nhìn có vẻ chật vật.
Ta nhìn kỹ hơn thì vô cùng kinh hãi.
Cuối cùng, đó chính là một người mà ta không bao giờ nghĩ tới.
Hành Đoan.
Thấy ta nhìn về phía mình, Hành Đoan lộ ra biểu cảm dữ tợn mà từ trước đến nay ta chưa bao giờ nhìn thấy:
“Ông trời không có mắt! Rõ ràng vừa nãy ngươi đã ch//ết, nhưng không ngờ lại để cho ngươi sống lại! Chẳng lẽ ông trời che chở cho tên cẩu Hoàng Đế kia?”
“Dựa vào cái gì mà ta phải chịu đựng cảnh mất con, tan cửa nát nhà còn tên cẩu Hoàng Đế lại có nhiều thê thiếp, con cái sum vầy?”
Hoàng Hậu đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt hung ác:
“Thì ra là ngươi! Là ngươi! Là ngươi hết lần này đến lần khác hại ch//ết Vĩnh An sau lưng ta. Hay lắm, được lắm, mối thù gi//ết con này, ta sẽ không để ngươi yên. Nếu hôm nay không băm ngươi ra làm trăm mảnh thì ta thật sự không xứng đáng làm bậc mẫu nghi thiên hạ!”
Ánh mắt của Hành Đoan như dại ra, nhưng ngay sau đó bà ta cười lạnh một tiếng:
“Phi, như thế này mà các ngươi gọi mình là bậc quý nhân sao, đúng là tự cho mình một lý do chính đáng để gi//ết người! Trừ hôm nay, ta còn cơ hội nào khác để s//át hại nàng sao?”
“Nếu ta làm thì ta sẽ nhận nhưng ta không làm thì đừng hòng đổ lên đầu ta. Dù sao hôm nay ta cũng không muốn sống nữa, các ngươi mau ra tay đi!”
Ta vô cùng ngạc nhiên, một phần cốt truyện bị ẩn liên quan đến nhân vật Hành Đoan này đột nhiên tràn vào đầu ta.
Công chúa Vĩnh An ch//ết đuối trong điện Hiệt Phương, Hoàng Hậu vừa đau buồn vừa tức giận hạ lệnh phong tỏa cung điện và điều tra kỹ càng.
Hành Đoan – với tư cách là trưởng cung nữ nên chắc chắn cũng bị thẩm vấn.
Chẳng qua, khi vào thẩm vấn thì bà ta cố tình ngập ngừng không nói như có điều gì đang giấu giếm, điều này đã thu hút sự chú ý của Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu nổi lên nghi ngờ nên lệnh cho mọi người lui ra ngoài. Nàng vừa định hỏi thì Hành Đoan đã ch//ết do trúng độc.
Trước đó, bà ta chỉ uống cháo gà do Mai Phi đưa tới.
Vì vậy, Hoàng Hậu tin chắc rằng Hành Đoan biết được nội tình về cái ch//ết của Vĩnh An, lương tâm bất an muốn nói ra toàn bộ nhưng lại bị Mai Phi gi//ết người diệt khẩu.
Không ai nghi ngờ Hành Đoan có liên quan đến cái ch//ết của công chúa.
Dù sao, hậu cung tranh đấu phải lấy lợi ích làm đầu.
Người đã ch//ết thì sao có thể được lợi?
Hơn nữa, cho dù đứng ở góc độ nào thì cũng không tìm được động cơ khiến Hành Đoan phải s//át hại công chúa.
Sau khi Hành Đoan nhìn thấu điều này nên đã quyết định mạo hiểm, lấy cái ch//ết của mình đâm một cái gai thật sâu trong lòng Hoàng Hậu.
Từ đây hai cung tranh đấu, khiến cho hậu cung của Hoàng Đế long trời lở đất.
Hành Đoan làm vậy vì muốn báo thù cho con trai duy nhất của mình.
Chuyện này bà ta không muốn người khác biết, âm thầm sinh đứa bé ra, sau đó nhờ người khác nuôi dưỡng.
Cha của đứa bé có thể nuôi nhưng lại bỏ rơi nó, hắn lấy lý do vợ cả hay ghen tuông để bỏ rơi đứa bé.
Bà ta đã bị cha của mình đuổi ra khỏi nhà vì bôi xấu gia phong, nuôi mình còn khó khăn chứ nói gì đến đứa nhỏ đang khóc đòi ăn.
Vì vậy, bà ta để lại môt viên ngọc quý, đeo nó trên cổ đứa bé, rồi giao nó cho một cặp vợ chồng chất phác ở nông thôn. Sau khi hành lễ ba lần thì bà ta kiên quyết đổi tên, tiến vào hoàng cung.
Bà ta cứ nghĩ rằng đứa bé sẽ bình an lớn lên trong gia đình nghèo khó nhưng hạnh phúc đó, cho dù cuộc sống không giàu sang nhưng chỉ cần chăm chỉ thì không cần lo cơm ăn áo mặc.
Bà ta nghĩ, cứ như vậy đi.
Không nhìn thấy nó cũng tốt, chỉ cần biết nó vẫn bình an là đủ rồi. Nếu nhìn thấy thì đối mặt như thế nào đây?
Dù bà ta có bất lực như thế nào cũng không có cách gì khiến con trai thông cảm cho quyết định ban đầu của mình.
Thiếu nợ chính là thiếu.
Nhưng bà ta thật sự không nghĩ tới, có một ngày mẹ con bà ta lại gặp nhau trong cung.
Lại cách nhau giữa m//áu và lửa.
Bà ta vung con dao găm, bảo vệ Thái hậu sau lưng, mà con trai bà ta đứng trước mặt Dĩnh Xuyên Vương, chĩa thanh kiếm sắc bén về phía bà ta.
Thắng làm vua, thua làm giặc.
Mưu đồ lật đổ ngôi vua của Dĩnh Xuyên Vương bị đàn áp, Hoàng Đế phẫn nộ ban thánh chỉ, gi//ết hết người nhà, gà chó cũng không để lại.
Con trai bà ta vốn là cận vệ của Dĩnh Xuyên Vương, bị ngũ mã phanh thây xé nát đến ch//ết.
Hôm đó, bà ta trộm dây chuyền phượng hoàng của Thái hậu, vội vàng chạy tới pháp trường.
Nhưng khi đến nơi, bà ta chỉ thấy trên đất đầy cánh tay, cẳng chân.
Đầu của con trai bà ta bị mắc kẹt trên hồng anh thương, treo trước cổng thành, nơi người người qua lại.
Hai mắt trợn to, ch//ết không nhắm mắt.
Người qua đường xì xào bàn tán:
“Phi, đồ súc sinh không cha không mẹ, ngại cuộc sống thái bình quá à mà phải đi theo quân tạo phản? Lần này đúng là gặp báo ứng, tan xương nát thịt như vậy, nếu đi đầu thai Diêm Vương cũng không nhận ngươi!”
Hành Đoan cố gắng nuốt nước mắt vào trong, lặng lẽ trở về cung.
Thái hậu qua đời, bà ta được chuyển đến Ngự Tiền, mỗi ngày đều phục vụ các công việc ở đây.
Bà ta trơ mắt nhìn thê thiếp của Hoàng Đế tụ tập, hậu cung lớn như vậy đều được Hoàng Hậu quản lý đâu ra đấy, các phi tần cũng rất an phận.
Bà ta nhìn Mai Phi mới vào cung đã có bầu, Hoàng Đế lại có thêm một đứa con trai.
Bà ta nghĩ, “Tại sao chứ?”
“Vốn là bậc đế vương của nhân gian, chí cao vô thượng.
Dựa vào cái gì mà phá hủy hạnh phúc nhỏ nhoi của ta, giờ vẫn còn có thể an tâm hưởng lạc, hiền thê mỹ thiếp, con cái đầy đủ vây quanh?
Dựa vào cái gì mà các ngươi lôi kéo con trai ta chôn cùng trong cuộc tranh đấu ngôi vua?
Ta không cần nó giàu có hay quyền lực, chỉ mong nó bình an một đời.
Nhưng bây giờ, nó thậm chí còn không có nổi một đời.
Nếu ông trời bất công thì ta sẽ tự mình đòi lại công đạo.”
Hành Đoan cười lớn, ánh mắt sắc như dao phóng về phía ta:
“Ta đã lên âm mưu từ rất lâu, thật vất vả mới có được cơ hội ngày hôm nay, thế mà ngươi còn có thể đại nạn không ch//ết. Xem ra, mọi chuyện hôm nay diễn ra, chính là ông trời muốn gi//ết ta.”
“Ông trời bất công, Hành Đoan ta không phục!”
“Dựa vào cái gì mà trên đời này kẻ mạnh thì càng ngày càng mạnh, còn kẻ yếu thì mãi mãi không ngóc đầu lên được? Khi đến được cửu tuyền ta phải đến trước điện Diêm La hỏi cho rõ, công đạo ở chỗ nào!”
Nói đến đây, sắc mặt bà ta đột nhiên thay đổi, ngay sau đó một tiếng rên rỉ vang lên, m//áu tràn ra khỏi khóe miệng bà ta.
Thị vệ đang đè bà ta cũng vô cùng kinh ngạc, lập tức nói không xong rồi, vội vàng buông tay, rồi bóp miệng bà ta.
Nhưng mà, đã muộn rồi.
Miệng Hành Đoan toàn m//áu tươi, vẻ mặt thê lương, trong mắt như có ngọn lửa lóe lên, xong lại vụt tắt.
Ta nhìn khốn cảnh của Hành Đoan mà cảm xúc lẫn lộn.
Chân tướng phía sau không khỏi khiến ta thổn thức.
Đều là chấp niệm của hai người mẹ nhưng một người là bắt đầu, còn một người là kết thúc, cùng nhau tạo thành một vòng tuần hoàn vô tận.
Hôm nay Hành Đoan đã tự sát, cốt truyện cũng bị phá vỡ.
Vòng tuần hoàn này cũng nên kết thúc thôi.
15.
Sáng sớm hôm sau, ta tỉnh lại trong tiếng chim hót líu lo.
Sau khi duỗi người, ta ngồi dậy.
Âm thanh của cánh cửa được mở ra vang lên, Lê Vũ bưng chậu đồng đi vào.
Nàng ấy mặc một bộ y phục màu đỏ thẫm thêu hoa.
Ánh mắt ta trừng lớn, hỏi: “Hôm nay là ngày mấy?”
Lê Vũ ngẩn ra, liền bật cười: “Công chúa ngủ đến mơ hồ rồi sao? Hôm nay là ngày 3 tháng 8.”
Trái tim bị treo ngược cuối cùng cũng về chỗ cũ, ta thở dài một hơi, không nhịn được hoan hô một tiếng.
Ta giang tay, nằm ngửa trên chiếc chăn bông mềm mại.
Kết thúc rồi!
Vòng tuần hoàn cuối cùng cũng kết thúc rồi!
Vui vẻ được một lúc thì trong lòng ta lại xuất hiện một nghi vấn.
Ta không ch//ết thì cốt truyện tiếp theo… phát triển thế nào?
Dựa theo cốt truyện của nguyên tác thì hôm nay Hoàng Hậu sẽ xông vào điện Hiệt Phương, quậy trong đó đến long trời nở đất.
Nghĩ đến đây, ta ngồi bật dậy:
“Lê Vũ, hôm nay mẫu hậu ta có sắp xếp gì không?”
Lê Vũ cười tủm tỉm nói: “Công chúa, hôm nay Hoàng Hậu nương nương muốn…”
Nàng ấy chợt dừng lại, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ hoang mang:
“Hả? Hôm nay nương nương định làm gì?”
Nàng ấy cau mày, vẻ mặt bối rối.
Tuy ngày thường Lê Vũ trầm mặc ít nói nhưng làm việc cực kỳ tỉ mỉ và thỏa đáng. Từ hầu hạ chủ tử, chăm sóc dạy bảo cung nữ, phân chia công việc, quản lý việc lớn việc nhỏ của điện Khôn Nguyên đến gọn gàng ngăn nắp, một chút cũng không cần Hoàng Hậu bận tâm.
Nhưng hôm nay nàng ấy lại không nhớ được hành trình của chủ tử mình, nếu là ngày bình thường thì điều này không bao giờ xảy ra.
Tim ta lỡ một nhịp, ngập ngừng hỏi: “Vậy ngươi thì sao? Hôm nay ngươi cần phải làm gì?”
Lê Vũ chậm rãi chớp mắt, vẻ mặt càng thêm mờ mịt:
“Hôm nay… Hình như Thôi ma ma không giao cho thần việc gì… Thần cũng không biết mình phải làm gì.”
Trong lòng ta có suy đoán.
Ta thành công cứu được mình, tránh khỏi chi tiết Hoàng Hậu hắc hóa, khiến mạch truyện chính bị chuyển biến lớn.
Nói cách khác.
Cốt truyện của nguyên tác bị sụp đổ rồi.
Từ đó, các nhân vật trong truyện không còn là con rối phải thực hiện các nhiệm vụ theo cốt truyện.
Bọ họ, tự do rồi.
Ngay lúc này, Hoàng Hậu dẫn theo Đường Tuyết bước vào phòng ngủ của ta.
Vẻ mặt Đường Tuyết vui mừng nhưng khi nhìn thấy ta thì sắc mặt nàng ấy bỗng cứng đờ.
Đường Tuyết ngượng ngùng nhìn ta, ánh mắt né tránh, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Ta không quan tâm đến nàng ấy, quay đầu nhìn về phía Hoàng Hậu: “Mẫu hậu, sao người lại tới đây?”
Dưới mắt Hoàng Hậu có bọng mắt xanh nhạt, hình như ngủ không ngon giấc.
Nàng ngồi xuống mép giường của ta, nhìn ta chằm chằm, cẩn thận nói:
“Vĩnh An, nếu mẫu hậu con là Nữ vương thì con có nguyện ý là Hoàng Thái Nữ không?
Đường Tuyết theo bản năng kêu lên một tiếng, bị Lê Vũ kéo tay áo lôi ra ngoài.
Hoàng Hậu giống như không nghe thấy, nàng sờ đầu ta:
“Đêm qua mẫu hậu đã mơ thấy một giấc mơ, trong mơ ta thấy bản thân nhìn con bị người xấu làm hại vô số lần nhưng ta không thể ngăn được.”
“Rõ ràng là lỗi của phụ hoàng con nhưng lại muốn con đền mạng, buộc ta và Mai Phi cá ch//ết lưới rách. Xong hắn còn ra vẻ đã nhìn thấu mọi việc, nói cái gì mà ta ly gián vợ con hắn, khiến gia trạch không yên nên đã trừng phạt ta, cực kỳ buồn cười.”
“Từ xưa đến nay, hầu hết các nam nhân đều rất lạnh lùng, huống chi là bậc đế vương? Nếu hôm nay hậu cung của hắn ch//ết hết thì ngày mai những nữ nhân khác sẽ không ngừng được nạp vào cung, lấp đầy chỗ trống.”
“Cái gì mà ‘không cần giang sơn chỉ cần nàng’, đó chỉ là chút chiêu trò mà các lãng tử phong lưu cưa cẩm mấy thiếu nữ tuổi xuân mong muốn có một giấc mộng đẹp, khiến cho các nàng cam tâm tình nguyện chui vào chiếc lồng do bọn họ đặt ra mà thôi.”
“Hành Đoan hồ đồ, liên tục nói muốn tìm lại công đạo cho mình nhưng bà ta lại trả thù lên mẹ con ta thì nói đến công đạo làm gì chứ? Kẻ đầu sỏ chưa bị tiêu diệt nhưng lại quay qua sát hại đồng loại của mình, mưu toan chia rẽ tình cảm vợ chồng. Người nữ nhân vì huyết mạch của mình lại đi trừng phạt con cái của quân vương bạc tình, thật là ngu xuẩn!”
“Hôm qua, con suýt nữa thì ch//ết đuối trong hồ cá nhưng phụ hoàng con chỉ phái tên thái giám đến nhìn một chút. Có từng đặt nửa bước chân đến điện Khôn Nguyên chưa?
“Mẫu hậu đã nghĩ thông, cuối cùng chỉ do chúng ta chưa đủ mạnh mẽ nên mới bị người ngoài nghĩ rằng phải phụ thuộc vào nam nhân, tùy ý trở thành con cờ.”
“Hôm nay ta đã tỉnh mộng, mẫu hẫu chỉ muốn hỏi con một câu…”
“Con có muốn cùng mẫu hậu đi trên con đường riêng biệt, đầy nguy hiểm này không?
Khi nàng nói lời này, đáy mắt hiện lên một tia sáng vô cùng chói mắt, giống như hai ngọn lửa đang cháy rực.
Ngọn lửa cháy rụi cái mác nhân vật phản diện độc ác nhất mà cốt truyện tùy tiện gán cho nàng, lộ ra một khối ngọc thô chưa mài giũa, sáng bóng.
Giờ khắc này, ta bỗng nhiên nhớ đến tên thật của người nữ nhân trước mặt.
Không phải là phi tử của Hoàng Đế, cũng không phải mẫu hậu của Vĩnh An, mà là…
Phù Diêu, Khương Phù Diêu.
Đại bàng bay lên theo gió, một ngày đại bàng có thể bay lên chín mươi tầng mây.
Vùng trời của nàng, vốn không nên bị giới hạn bởi bức tường ba thước trong cung.
16.
Ba ngày sau, ngày 6 tháng 8.
Hoàng Đế đột nhiên mắc phong hàn, nhức đầu khó chịu, mắt không thể nhìn thấy.
Hoàng Hậu hết lòng hầu hạ, túc trực bên giường cả ngày lẫn đêm.
Tuy nhiên, lần phong hàn này càng ngày càng nặng, các thái y không có cách nào chữa khỏi, chỉ có thể kê thuốc bổ khí, an thần.
Hoàng Hậu thông minh, hiền đức, khi cơn đau đầu của Hoàng Đế đỡ hơn một chút sẽ bắt đầu đọc tấu chương cho Hoàng Đế nghe.
Hoàng Đế phê tấu chương bằng miệng, sau đó Hoàng Hậu sẽ chắp bút viết ra, giao cho nội các.
Sau đó, cơn đau đầu của Hoàng Đế ngày càng dữ dội, không có lúc nào ngưng, lúc này Hoàng Đế để cho Hoàng Hậu thay mặt hắn buông rèm nhiếp chính. Khi về thì kể lại cho hắn nghe những chuyện trong triều.
Lúc bắt đầu, có không ít quần thần phản đối, cũng phê bình kín đáo, nói rằng hậu cung không nên can thiệp vào việc triều chính.
Nhưng mấy tháng sau, sức khỏe của Hoàng Đế không có dấu hiệu khởi sắc, bệnh phong hàn lại tái phát, cũng không thể để tấu chương chất đống, chờ Hoàng Đế bình phục được.
Mặt khác, Hoàng Hậu xuất thân từ gia tộc danh giá, có tài năng và kiến thức, khi buông rèm nhiếp chính thì cực kỳ khiêm tốn, chưa bao giờ mưa toan gian dối về các công việc trong triều.
Những lời bất mãn ban đầu cũng dần dần không còn nữa.
Thậm chí còn không ít người cảm thấy, tài năng về chính trị và tận dụng người tài của Hoàng Hậu còn vượt xa Hoàng Đế.
Loại cảm xúc này lên đến đỉnh điểm khi Hoàng Đế bởi vì bệnh tật của mình mà giận cá chém thớt lên các đại thần. Khi đó, hắn ở ngay trong buổi thượng triều lôi cả các vị Ngự sử đại nhân luôn sống ngay thẳng ra phạt gậy, dù Hoàng Hậu có can ngăn thế nào cũng không được.
Dưới sự cố ý buông lỏng của các quan trong triều, việc triều chính từ một mình Hoàng Đế quản lý thành cả Hoàng Đế và Hoàng Hậu tham gia cai quản.
Điều hiếm lạ là, lúc này ngoại trừ Hoàng Hậu thì không có bất kỳ phi tần nào chủ động đến thăm Hoàng Đế.
Lệ Phi cất đi những bộ y phục và trang sức lộng lẫy, ngay cả mặt cũng không trang điểm. Không bận rộn dạy Tứ công chúa cưỡi ngựa thì chính là hẹn các phi tần khác chơi bài, đá cầu, đánh bóng.
Hiền Phi đóng cửa không tiếp khách, xây Phật đường nhỏ trong điện Dao Hoa, ngày ngày tụng kinh lễ Phật, học viết chữ, hơi có chút không hợp với tính cách của nàng. Khác một trời một vực với hình tượng khẩu phật tâm xà, ở khắp nơi thêm dầu vào lửa.
Vân Tiệp Dư thì nổi lên hứng thú trồng hàng hoa cúc ở đường đi phía Đông, còn trồng một vườn rau nhỏ trong cung, nàng trồng một số hạt giống thông thường, cùng các cung nữ dựng hàng rào để ngăn gà, vịt trong cung lọt vào phá rau mầm.
Chỉ thời gian ngắn, các phi tần trong hậu cung dường như tìm lại được thú vui trong cuộc sống, trong cơ thể họ bùng lên sức sống chưa từng có.
Trước kia, các nàng bị mấy tiếng “phi tần” quấn lấy, hoang mang không biết làm sao, ngày ngày chỉ cố gắng bằng mọi cách tranh giành sự sủng ái ít ỏi của Hoàng Đế.
Rồi đột nhiên vào một buổi sáng bình thường, các nàng như tỉnh dậy sau một giấc mơ kỳ lạ kéo dài.
Trong mộng, các tỷ muội nàng tương tàn, đâm sau lưng lẫn nhau, hãm hại, bêu xấu, gi//ết người phóng hỏa, cuối cùng cũng không được ch//ết một cách bình yên.
Mà thứ các nàng xem như bảo bối mà tranh giành chính là đàn ông, vì người đàn ông đó mà những giai nhân này không còn tiêu dao tự tại, không còn nhớ rõ tên họ của mình.
Nằm mộng ai dậy sớm thì ngộ ra sớm, bình sinh tự tai biết ta cần gì.
Cũng may, chẳng qua đó chỉ là một giấc mộng, mọi thứ vẫn còn kịp.
Lần này, phải vì bản thân mà sống.
Hai năm sau, Hoàng Đế qua đời vì bạo bệnh.
Đối với việc Hoàng Hậu nhiếp chính các quần thần cũng chấp nhận một cách tự nhiên, cũng có một vài phần tử phản đối nhưng sau đó cũng đã cúi đầu thần phục. Hoàng Hậu lên ngôi xưng đế, đồng thời đổi tên thành Thái Sơ.
Trước khi thiên địa được hình thành, sinh khí hòa làm một, tức là Thái Sơ.
Trước khi Hoàng Hậu lên ngôi từng triệu tập tất cả các phi tần trong hậu cung lần cuối ở điện Không Nguyên, nàng hỏi các nàng muốn đi hay ở.
Trừ mấy phi tần không còn nơi nương tựa, sau khi ra khỏi cung phải tìm kế sinh nhai thì muốn ở lại, còn đại đa số phi tần lựa chọn rời đi nơi đã giam cầm các nàng này, muốn đi ra ngoài khám phá.
Mai Phi là người đầu tiên muốn rời đi, nàng dẫn theo Xuân Đào, sau khi rời khỏi điện Khôn Nguyên lập tức chạy thẳng ra cổng cung điện.
Cách đây ngàn dặm, một khoảng sân nhỏ trồng cây sơn trà đang chờ nàng về.
Lệ Phi dẫn theo Tứ công chúa trở về Mạc Bắc, phụ mẫu của nàng đang chờ nàng ở đó.
Nghe nói Mạc Bắc vô cùng hùng vĩ và xinh đẹp, cảnh hoàng hôn trên con sông dài, bầu không khí lại rất trong lành.
Không còn bức tường cao ba thước, cũng không còn những quy củ trong cung, các nàng có thể tự do phóng ngựa, lao nhanh về phía trước tìm kiếm hạnh phúc của mình.
Nhà Hiền Phi ở kinh thành nhưng nàng không có ý định trở về.
Nàng búi tóc lên, dùng một cây trâm bằng gỗ cố định lại, ngày rời cung nàng chỉ mang theo tay nải nhỏ màu xanh lam.
Bích Ngô cũng không ở lại điện Dao Hoa mà lựa chọn đi theo nàng.
Hiền Phi thở dài nói: “Ngươi đang làm gì vậy? Mấy tháng trước ta tỉnh lại sau một giấc mộng nên đã hiểu ra. Lúc này, ta muốn ra ngoài lên núi tu hành, tiêu trừ nghiệp chướng của mình. Cuộc sống trên núi kham khổ, ngươi cũng không phải người tu đạo làm sao có thể chịu được?”
Trong tay Bích Ngô dắt theo một con lừa nhỏ có bờm màu xanh: “Chủ tử, ta đã theo ngài làm bạn nhiều năm, đã thành thói quen rồi. Mặc dù ta không tu đạo nhưng nghe nói phong cảnh núi Vân Phong rất đẹp, ta muốn lên thưởng thức cảnh đẹp phong nhã, dựng một ngôi nhà tranh ở đó, trải nghiệm cảm giác hoang sơ, tìm kiếm con đường chân mây của đạo giáo, lắng nghe tiếng suối chảy, hơi thở của thiên nhiên.”
Vân Tiệp Dư phải trở về huyện Hồ Châu, Cố Chử. Trước khi đi nàng đã giao phó gà, vịt và vườn rau cho ta.
“Khi ta ở nhà thường khao khát nhìn thấy kinh thành sầm uất, hâm mộ gia môn quý tộc, tiếng chuông reo, thức ăn và sự giàu có ở đây. Nhưng đến hôm nay, ta đã ở đây mấy năm, cũng từng tiếp xúc với một số người được gọi là quý nhân, nhưng ta cảm thấy nó không thú vị như những gì ta đã nghĩ. Ở đâu cũng không bằng quê hương, mang theo giỏ trúc, cùng tỷ muội đi hái trà, rồi đi thả diều ở bờ hồ ở tiết thanh minh, đó mới là cuộc sống thú vị.”
“Nói ra cũng thật xấu hổ, cha ta từng cố gắng khuyên can ta vào kinh nhưng không biết tại sao lúc đó ta lại không nghe, cứ như bị ma nhập vậy, khăng khăng muốn đến đây. Giống như bị trúng vu cổ, các loại chấp niệm đó thật sự không biết đến từ đâu.”
“Điều này cũng không phải nói trong cung không tốt. Nơi này sầm uất, xa hoa, nguy nga tráng lệ, ẩn chứa nhiều cơ hội ngàn năm có một nhưng chỉ thích hợp với Hoàng Hậu dang rộng đôi cánh của mình mà thôi. Chẳng qua ta không phải là thiên nga, ta chỉ muốn làm một con én nhỏ, xây tổ trên nóc nhà, mỗi ngày đều có thể gặp người thân của mình.”
“Cung điện này thật sâu, đây không phải là điều ta mong muốn.”
Ta hỏi nàng: “Hồ Châu cách kinh thành ngàn dặm, ngươi đã sắp xếp đi đường thế nào chưa?”
Vân Tiệp Dư cười xán lạn, hoạt bát trừng mắt với ta, thần thái giống như một cô nương chưa chồng:
“Công chúa không cần lo lắng, ca ca của ta đã nhận được tin, nên đã thúc ngựa không ngừng đến đây. Hôm nay đang ở bên ngoài cung chờ ta.”
“Công chúa điện hạ, ta phải về nhà rồi.”
Bước chân nàng nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa điện, mỗi một bước đi trong ánh nắng mặt trời.
Giờ phút này, bóng lưng khi chạy về phía cổng cung điện của nàng thật sống động và tươi sáng, hoàn toàn khác với vẻ ngoài u ám và co ro khi ta gặp lần đầu.
Ngoại trừ trong truyện ra, trời cao đất rộng, ai mà muốn mình chỉ là nữ phụ chứ?
Mỗi người đều là nhân vật chính trong chính cuộc đời của mình.
(HẾT)