Chương 1 - Xuyên Thành Con Gái Của Nhân Vật Phản Diện

1.

Ta xuyên sách.

Trở thành con gái của Hoàng Hậu, công chúa Vĩnh An.

Là một cô nhóc sáu tuổi.

Đây là một quyển tiểu thuyết cung đấu, ngược văn, cường thủ hào đoạt.

Nữ chính Mai Nhược Tuyết là một cô dân nữ bình thường, Hoàng Đế vừa gặp đã yêu, mạnh mẽ ép nàng ta vào cung.

Mà mẫu hậu của ta, chính là Hoàng Hậu nương nương – vai phản diện độc ác nhất trong tiểu thuyết.

Nàng nhiều lần hãm hại nữ chính.

Cuối cùng bị Hoàng Đế phế truất, ban cho cái ch//ết bằng ba thước vải trắng.

Lúc ta xuyên tới, nữ chính vừa vào cung không lâu.

Hoàng Đế đã an bài cho nàng ta ở điện Hiệt Phương, nơi gần điện Cần Chính nhất.

Ba ngày sau, chính là ngày 2 tháng 8.

Hoàng Đế sẽ tổ chức lễ phong phi cực kỳ long trọng cho Mai Nhược Tuyết tại điện Hiệt Phương.

Vì muốn người yêu mình có được thể diện tốt nhất nên Hoàng Đế còn đưa ra một yêu cầu đặc biệt.

Tất cả phi tần trong hậu cung cùng các Hoàng tử và Công chúa đều phải tham gia buổi lễ.

Mà dựa theo cốt truyện thì ta sẽ lìa đời vào ngày hôm đó.

2.

Hoàng Hậu xuất thân từ một đại gia tộc thế gia.

Tổ tiên ba đời đều phò tá cho Hoàng Đế.

Nên con cháu đời sau đều được dạy dỗ cẩn thận ngay từ khi còn nhỏ.

Chính vì vậy, Hoàng Hậu không chỉ thông thạo đàn ca, thi họa mà còn cực kỳ am kiểu các lễ nghi và thư pháp.

Hơn nữa, chữ viết của nàng còn rất đẹp, nét chữ mạnh mẽ, dứt khoát.

Trong lúc ta đang cố gắng đấu tranh với cây bút lông trong tay thì đại cung nữ Đường Tuyết ở bên cạnh rón rén đi tới.

“Nương nương, các phi tần đang chờ ở ngoài điện rồi ạ.”

Trong lòng ta không khỏi lo lắng.

Ngày mai chính là ngày tổ chức lễ phong phi tại điện Hiệt Phương.

Theo cốt truyện thì ta sẽ rơi xuống hồ mà ch//ết.

Công chúa Vĩnh An chỉ mới sáu tuổi, không có khả năng gây thù oán với ai.

Nếu như có người ra tay sát hại nàng thì chắc chắn mục tiêu họ muốn nhắm tới chính là Hoàng Hậu.

Hung thủ có thể là một trong các phi tần chăng?

Khi công chúa Vĩnh An ch//ết, trong tiểu thuyết có viết một câu như sau:

“Vĩnh An chỉ cảm thấy có một lực rất lớn tấn công nàng từ phía sau lưng, khiến nàng mất trọng tâm, đột nhiên ngã xuống hồ, tuổi nàng còn nhỏ, sức yếu, cố gắng vùng vẫy một lúc thì mất sức, chỉ vài giây sau đã không còn chút động tĩnh.”

Về sau, cốt truyện cũng không đề cập đến việc hung thủ sát hại công chúa là ai.

Hoàng Hậu vì cái ch//ết của công chúa mà vô cùng đau buồn, nàng khẳng định chuyện này có liên quan đến Mai Phi.

Nếu không, vì sao Vĩnh An không xảy ra chuyện sớm hơn hay muộn hơn mà lại đúng vào lúc nàng ta vừa vào cung?

Nhưng ta biết, cái ch//ết của Vĩnh An công chúa không có liên quan gì đến nữ chính.

Ở phần đầu tiểu thuyết, nữ chính vẫn một lòng muốn thoát khỏi hoàng cung.

Tại sao nàng ta phải gi//ết hại công chúa, động đến một kẻ địch mạnh như Hoàng Hậu chứ?

Chuyện này hiển nhiên là có người mượn cái ch//ết của công chúa để khơi mào cuộc tranh đấu giữa Hoàng Hậu và Mai Phi.

Còn bản thân mình thì làm ngư ông đắc lợi.

Nhưng hắn không nghĩ tới, Hoàng Đế lại mê luyến Mai Phi sâu đậm đến như vậy.

Hoàng Đế không chỉ ban ch//ết cho Hoàng Hậu mà còn đuổi tất cả phi tần ra khỏi hậu cung.

Tên hung thủ này hao tổn không ít tâm cơ, gi//ết người giá họa.

Nhưng kết quả lại đổ sông đổ biển.

Chỉ tiếc thương thay cho công chúa Vĩnh An, mới gần sáu tuổi đã ch//ết oan.

Hoàng Hậu nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng đặt tách trà xuống.

Đến khi thấy ta đã viết xong nét chữ cuối cùng, nàng mới chậm rãi đứng dậy, muốn đi đến trước điện.

Ta vội vàng đặt bút xuống, nói với nàng: “Mẫu hậu, con cũng muốn đi!”

Hoàng Hậu kinh ngạc: “Vĩnh An? Không phải ngày thường con ghét nhất chuyện này sao?”

Ta níu lấy ống tay áo của của nàng, cố gắng làm ra bộ dáng rất miễn cưỡng như cũ:

“Vĩnh An muốn ở bên cạnh mẫu hậu, mong mẫu hậu chấp thuận cho con.”

Hôm nay là ngày 1 tháng 8, các phi tần sẽ đến thỉnh an Hoàng Hậu.

Theo thông lệ trong cung, tất cả các phi tần trong hậu cung đều phải có mặt.

Nếu không muốn ch//ết trong oan ức thì ta phải nhanh chóng tìm ra hung thủ muốn hại ch//ết mình mới được.

3.

Hoàng Hậu dắt tay ta tiến vào tiền điện.

Tất cả các phi tần đã có mặt đông đủ.

Chỉ có nữ chính sắp được phong Mai Phi là vắng mặt.

Sau khi hành lễ, các phi tần ngồi thành hai hàng.

Người ngồi hai vị trí đầu tiên lần lượt là Lệ Phi và Hiền Phi.

Hai người này đều là người có địa vị cao trong hậu cung.

Trước khi Hoàng Đế lên ngôi họ đã vào vương phủ làm thiếp.

Sau khi Hoàng Đế đăng cơ thì địa vị của hai người họ cũng được tăng lên, cả hai đều được phong là cung phi nhất phẩm.

Lệ Phi xuất thân từ một gia đình quý tộc, tính tình và khí chất đều tỏa ra sự khoe khoang chói mắt.

Nàng ta nhìn xung quanh, khẽ hừ một tiếng tỏ rõ sự bất mãn:

“Ả họ Mai kia cũng thật là kiêu ngạo! Ỷ vào việc được bệ hạ sủng ái mà ngông cuồng như vậy, ngay cả ngày thỉnh an Hoàng Hậu cũng không thèm đến.”

“Đây còn chưa chính thức được phong phi đâu. Sau này đã có tước hiệu rồi không phải còn muốn lật trời luôn sao?”

“Hoàng Hậu nương nương, khẩu khí này của nàng ta ngài cũng chịu đựng được sao?”

Hoàng Hậu cười nhạt, không muốn tiếp chuyện nàng ta:

“Vào cung rồi chính là tỷ muội trong nhà, từ nay về sau muốn gặp mặt lúc nào chả được, ta không nóng lòng lúc này.”

Lệ Phi trợn mắt, nói:

“Đúng là Hoàng Hậu nương nương, khí chất bất phàm, khiến tỷ muội chúng thần trông thật nhỏ bé."

Ta trầm ngâm nhìn Lệ Phi.

Trước khi nữ chính vào cung, Lệ Phi chính là người được Hoàng Đế sủng ái nhất.

Dưới mí mắt nàng ta mà Mai Nhược Tuyết có thể độc chiếm ân sủng, điều này cũng như một cái tát đối với nàng ta.

Từ trước đến nay, Lệ Phi luôn kiêu ngạo, bây giờ đột nhiên lại bị một ả dân nữ bình thường đoạt hết ân sủng, trong lòng chắc chắn nuốt không trôi cục tức này.

Không lẽ nàng ta muốn mượn thế lực của Hoàng Hậu để diệt trừ Mai Phi, cho nên mới hại ch//ết công chúa Vĩnh An?

Ta đang mãi suy nghĩ thì tiếng cười khẽ của Hiền Phi đột nhiên vang lên:

“Lệ Phi muội muội, đừng nhanh mồm nhanh miệng như vậy, điều này chỉ có muội nói, đừng dẫn theo chúng ta vào, chúng ta chưa từng bất mãn đâu.”

“Lễ phong phi sắp tới, Mai cô nương chắc chắn còn nhiều việc phải chuẩn bị, lúc này không rảnh đến đây cũng là chuyện dễ hiểu.”

“Muội cũng thật nóng vội, Hoàng Hậu nương nương còn chưa chê trách gì mà muội đã tức giận rồi. Người không biết còn tưởng muội đang ghen tị với người ta được bệ hạ yêu thương đó?”

Sắc mặt Lệ Phi trở nên lạnh lùng, nàng ta lập tức đứng dậy đập bàn.

“Tỷ đừng có nói nhảm! Nàng ta lấy thân phận gì để ta phải ghen tị với chứ?”

Hiền Phi ôm ngực, giả vờ sợ hãi:

“Muội đừng tức giận, nếu ta nói sai thì ta xin lỗi là được chứ gì. Muội cần gì phải nặng lời làm tổn thương hòa khí giữa tỷ muội chúng ta.”

“Huống chi, Hoàng Hậu nương nương và công chúa Vĩnh An vẫn đang ở đây, muội nên kiềm nén tính khí của mình một chút đi.”

Ta liếc mắt nhìn sang Hiền Phi.

Trong miệng thì nói sợ hãi nhưng ánh mắt kia lại đang háo hức xem kịch.

Tuy hiệu của Hiền Phi có một chữ “Hiền” nhưng nàng ta còn cách hai từ “hiền đức” xa một trăm linh tám vạn dặm.

Nàng ta đúng là khẩu phật tâm xà, là người chuyên nói chuyện đâm chọc người khác.

Năm đó, nàng ta và Lệ Phi một trước một sau vào vương phủ.

Chỉ cách nhau không tới ba tháng.

Lúc đó, Lệ Phi còn trẻ, cực kỳ xinh đẹp, nhan sắc tuyệt trần.

Vừa vào vương phủ đã lấy được toàn bộ sự chú ý của Hoàng Đế.

Từ đó, nàng được Hoàng Đế sủng ái, cứ như thế được mấy năm.

Nhưng tuổi xuân qua đi có đợi ai bao giờ.

Khi Lệ Phi còn đang đắc ý thì sắc xuân của Hiền Phi cũng dần héo mòn.

Cho đến khi tuổi xuân qua đi, nàng ta cũng không đợi được sự sủng ái của Hoàng Đế.

Mối thâm thù của hai người cũng hình thành từ đó.

Không chỉ như vậy, tính tình Lệ Phi kiêu căng, ngang ngược, ngày thường cũng không ít lần gây khó dễ cho Hiền Phi.

Tâm tư của Hiền Phi rất sâu, không hiện lên mặt nhưng chắc chắn trong lòng đã ghi thù.

Theo cốt truyện, Hiền Phi là phi tần đầu tiên có chức vị cao đối xử tốt với nữ chính.

Nàng ta chính là điển hình của loại người khẩu phật tâm xà, từng bước lừa gạt lấy được tín nhiệm của nữ chính. Lấy danh nghĩa là giúp nữ chính giải quyết vấn đề nhưng trong tối lại bí mật thực hiện những việc trái ngược với lời nói của mình.

Ví dụ như Lệ Phi, cuối cùng cũng ch//ết trong những mưu đồ liên tiếp của Hiền Phi.

Nghĩ kỹ lại thì Hiền Phi này, thủ đoạn thâm độc, âm hiểu nhất chính là lợi dụng sức mạnh của người khác, sau đó quạt gió thổi lửa.

Ở đoạn giữa và sau cốt truyện, vì mâu thuẫn của Hoàng Hậu và nữ chính ngày càng sâu sắc.

Nàng ta đã mua chuộc nha hoàn bên cạnh nữ chính, đổi thuốc an thai thành thuốc phá thai khiến nữ chính sinh non.

Sau đó thì vu oan giá họa chuyện này lên đầu của Hoàng Hậu.

Điều này dẫn đến những hiểu lầm và hận thù giữa Hoàng Hậu và Mai Phi ngày càng trở nên gay gắt đến mức không có cách nào có thể hàn gắn được.

Nếu chuyện nữ chính sinh non là do Hiền Phi giá họa cho Hoàng Hậu.

Vậy cái ch//ết của công chúa Vĩnh An cũng có khả năng do nàng ta lên kế hoạch, sau đó xúi giục người khác làm?

Dù sao, nàng ta cũng để mặc cho một Lệ Phi ở dưới mí mắt mình ngày càng trở nên mạnh hơn.

Hôm nay lại tăng thêm một nữ chính nhận được nhiều sủng ái.

Nếu theo cách làm của nàng ta thì sao có thể không sắp xếp chuyện gì chứ?

Ta cau mày, trầm tư suy nghĩ.

Đối mặt với cuộc đấu đá giữa Hiền Phi và Lệ Phi, Hoàng Hậu coi như không nghe thấy.

Nàng rũ mắt, bình tĩnh nhấp một ngụm trà, khen:

“Đúng là trà ngon! Ở vùng núi Dương Nhai, “đỉnh trà hoang, đỉnh trà tím, đỉnh măng, đỉnh cuộn hoang dã*”.

(*) đỉnh trà hoang, đỉnh trà tím, đỉnh măng và đỉnh cuộn hoang dã: 紫者上, 绿者次;笋者上, 芽者次: ý nói đến bốn đặc điểm về trà ngon nhất. Trà ngon nhất là khi mọc trong tự nhiên hoang dã (đỉnh trà hoang), búp trà non màu tím (đỉnh trà tím), do có đủ ánh sáng nên các đốt của búp trà trở nên thon dài và hình dáng mảnh mai như măng (đỉnh măng), lá xanh cong về phía sau (đỉnh cuộn hoang dã).

“Vân Tiệp Dư, trà Cố Chử của ngươi có màu tím, lá non cuộn tròn xung quanh thân trà, không uổng công cha ngươi sai người cưỡi ngựa chiến, thúc roi da nhanh chóng mang trà đến đây. Trà này cực kỳ ngon.”

Một cô gái có thân hình gầy gò ngồi bên dưới Lệ Phi, vô cùng sợ hãi, lập tức đứng lên:

“Nương Nương, nếu người thích, trong tẩm cung của thần còn một ít, lát nữa trở về thần sai Nguyên Trúc đưa tới cho nương nương.”

Lệ Phi cười nhạo:

“Xem cái đức hạnh này kìa! Nhìn cái dáng vẻ của ngươi đi, không phải ngươi thật sự cho rằng Hoàng Hậu nương nương coi trọng ít trà đó của ngươi sao? Thật ra chỉ là muốn đổi hướng câu chuyện mà thôi.”

Khuôn mặt Vân Tiệp Dư nhanh chóng đỏ lên, trong mắt thoáng qua một tia oán giận.

Ta nheo mắt lại, cẩn thận quan sát vị Vân Tiệp Dư trước mặt.

Vị này nhìn thì nhu nhược nhưng cũng không phải loại hiền lành gì, giỏi nhất là giả heo ăn thịt hổ.

Trong cốt truyện có đề cập, nàng ta đã tận dụng vẻ ngoài như bạch liên hoa của mình, khiến nữ chính không chút phòng bị, thật lòng kết giao với nàng ta.

Nhưng nàng ta lại liên thủ với Hiền Phi, không ngừng trao đổi tin tức, âm thầm đâm sau lưng nữ chính.

Trong ấn tượng của ta, nữ chính mất con cũng nhờ một phần công lao của nàng ta.

Vân Tiệp Dư xuất thân từ một huyện nhỏ ở Cố Chử, cha nàng là người phụ trách việc vận chuyển ở Hồ Châu, cũng như giám sát việc cống nạp trà.

Tuy rằng cha của Vân Tiệp Dư cũng coi là người có chức có quyền nhưng không thể nào so sánh được với địa vị của các bậc vương hầu khác trong kinh thành.

Vân Tiệp Dư ở trong cung chịu khổ nhiều năm mới có thể từ Tài Nhân ngũ phẩm lên tới Tiệp Dư tam phẩm.

Hôm nay lại có một cô nhi không cha không mẹ, vừa vào cung đã được phong đến vị trí nhất phẩm, hơn nàng ta tận mấy cấp.

Ngày sau nếu hai người chạm mặt, nàng ta còn phải hành lễ với nữ chính.

Xem cái tính cách nhạy cảm hay tự ái này thì sao nàng ta có thể cam tâm?

Vừa nghĩ đến đây, chuyện của Công chúa Vĩnh An cũng có thể do nàng ta hạ thủ.

Ta thở dài, có chút nhức đầu.

Đây chính là một quyển cung đấu, ngược văn.

Hầu như tất cả các nhân vật nữ trong hậu cung đều được xây dựng để hãm hại nữ chính.

Trong đám phi tần này, hình như ai cũng có động cơ gây án.

Vậy làm sao mới có thể ngăn chặn điều này đây?

Ta giơ cánh tay mũm mĩm, đau khổ xoa xoa trán.

Hoàng Hậu nhanh chóng phát hiện ra, ân cần hỏi han:

“Sao vậy, con khó chịu chỗ nào sao?”

Ánh mắt ta lập tức sáng lên.

Thuận thế ngã vào trong lòng nàng, nhỏ giọng nói:

“Mẫu hậu, con nhức đầu quá. Ngày mai có thể sẽ không đến điện Hiệt Phương được.

Nếu không thể ngăn chặn được thì ta tránh đi, có thể chứ?

4.

Cùng ngày, tin ta bị bệnh lập tức truyền khắp hoàng cung.

Ta vô cùng đắc ý nằm trên giường.

Dù Hoàng Đế có sủng ái Mai Phi đến mức nào thì cũng không thể không quan tâm đến tình trạng sức khỏe của con gái mình, sẽ không bắt ta phải tham dự lễ phong phi.

Quả nhiên, đến buổi chiều, Hoàng Đế phái tâm phúc của mình là Lý tổng quản đưa tới một cây nhân sâm trăm năm.

Dặn dò ta ở lại điện Khôn Nguyên an tâm dưỡng bệnh, ngày mai không cần đến tham dự lễ phong phi.

Ta lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Mặc kệ ai là người đã gi//ết công chúa Vĩnh An, chỉ cần ngày mai ta không đi đến điện Hiệt Phương thì không phải mọi chuyện sẽ ổn cả sao?

Trong lòng ta cực kỳ thư thái, ngủ một mạch đến tận lúc trời sáng.

Khi ta thức dậy, Hoàng Hậu đã thay y phục xong xuôi.

Hôm nay, nàng mặc một bộ trang phục vô cùng lộng lẫy, trên đầu đội vương miện khảm ngọc bích và chín con chim phượng làm từ lụa vàng.

Y phục sang trọng, khí chất tao nhã, trên mặt không hề có một chút ghen tị hay oán giận nào.

Dường như không phải nàng đang đi tham gia một buổi sắc phong phi do phu quân nàng tổ chức cho một nữ nhân khác.

Nàng ngồi ở đầu giường, tự mình đút thuốc cho ta:

“Vĩnh An, con phải dưỡng bệnh thật tốt mới mau khỏe được, mẫu hậu đi một lát sẽ trở lại.”

“Có chuyện gì thì bảo Lê Vũ đến điện Hiệt Phương tìm ta.”

Ta ngoan ngoãn gật đầu, đưa mắt nhìn bóng lưng nàng biến mất sau cửa điện.

Bởi vì giả bệnh nên ta chỉ có thể nhàm chán nằm trên giường một ngày.

Thật vất vả mới đợi đến lúc trời tối, Hoàng Hậu trở về cung điện.

Ta lập tức tỉnh táo, thăm dò tình huống ở điện Hiệt Phương.

Hoàng Hậu bình tĩnh nói: “Cũng không có gì đặc biệt, những nghi lễ được sắp xếp theo tục lệ mà tổ tiên để lại. Nếu con tò mò, lần phong phi tiếp theo tự mình đi xem đi.”

Bên dưới Hoàng Hậu có bốn vị phi tần nhất phẩm, trừ Lệ Phi và Hiền Phi, cùng với nữ chính vừa được phong là Mai Phi thì còn một vị trí nhất phẩm còn trống.

Ta kinh ngạc nhìn phản ứng bình tĩnh của Hoàng Hậu:

“Mẫu hậu, phụ hoàng vì Mai Phi mà gõ trống khua chiêng như vậy, người không tức giận sao?”

Hoàng Hậu được Đường Tuyết hầu hạ cởi bỏ bộ y phục rườm rà, nghe ta hỏi vậy chỉ nhếch môi thản nhiên nói:

“Cần gì phải tức giận chứ? Bản chất của đàn ông chính là có mới nới cũ, nếu không có Mai Phi thì cũng sẽ có Hạnh phi, Đào phi, Lý phi.”

“Nhưng mà cuối cùng cũng chỉ là vì sắc dục, khi hết hứng thú rồi thì tình cũng cạn, yêu càng sâu đậm thì buông tay càng dứt khoát, cuối cùng cũng không thể lâu dài.”

“Vĩnh An, con phải nhớ rõ, vĩnh viễn không được kỳ vọng vào mớ tình cảm hão huyền của nam nhân. Mẫu hậu con có thể ngồi vững vị trí này không phải nhờ vào nhan sắc khuynh thành, cũng không phải vì tình cảm giữa ta và phụ hoàng con. Tất cả là dựa vào gia tộc họ Khương đã đóng góp vô cùng lớn lao cho triều đình từ trăm năm qua, dựa vào các đệ tử của tổ phụ con đang đảm nhiệm nhiều vị trí trong triều, đại cửu cửu con là quan đại thần, tiểu cửu cửu con hàng năm rong ruổi ngoài biên cương.”

“Tình yêu là gì chứ? Quyền thế của gia tộc mới có thể bảo toàn mạng sống cho chúng ta.”

“Mai Phi thì sao? Chỉ là một cô nhi, đơn độc một mình, dù nàng ta có được sủng ái đến đâu thì địa vị trong hậu cung này cũng không thể bằng ta được.”

Ta có chút hoảng hốt.

Hình như Hoàng Hậu trước mặt này hoàn toàn khác với hình tượng của nhân vật phản diện có lòng dạ độc ác nhất trong nguyên tác.

Nàng đưa tay lên lau trán của ta, lần đầu tiên sự lo lắng xuất hiện trong ánh mắt của nàng:

“Trán không còn nóng, nhưng trước khi ngủ con vẫn phải uống một bát thuốc nữa để ra mồ hôi.”

“Từ nhỏ sức khỏe của con đã rất yếu, nếu mẫu hậu có điều gì cần lo lắng thì chính là sức khỏe của con.”

Theo cốt truyện, khi công chúa Vĩnh An ra đời đã phải trải qua rất nhiều khó khăn.

Lúc ấy, Hoàng Đế vừa mới tại vị không lâu, Dĩnh Xuyên Vương liên thủ với Tây Lăng Hầu phát động binh biến.

Quân phản nghịch xông vào điện Khôn Nguyên khiến Hoàng Hậu bị dọa sợ nên đã sinh non trước hơn một tháng.

Trong lúc trốn tránh quân lính truy đuổi, nàng đã trải qua thập tử nhất sinh mới thuận lợi sinh ra công chúa Vĩnh An.

Nhưng cũng vì thế mà đã để lại di chứng, khiến nàng không thể nào sinh con được nữa.

Đây cũng là lý do tại sao khi công chúa Vĩnh An ch//ết lại khiến Hoàng Hậu lập tức trở nên điên cuồng.

Giờ phút này, ánh mắt nàng cực kỳ dịu dàng, phong thái tao nhã.

Nhưng có ai ngờ được, cuối cùng nàng sẽ bị treo cổ trên xà ngang, th//i th//ể cũng chỉ được bọc bằng một mảnh chiếu rơm.

Mặc dù mới ở chung với nhau ít ngày nhưng ta cảm nhận được Hoàng Hậu đối xử với ta không tệ.

Nếu như có thể, ta không hy vọng nàng sẽ gặp phải chuyện đó.

Công chúa Vĩnh An chính là điểm mấu chốt của Hoàng Hậu.

Cái ch//ết của công chúa đã trực tiếp khiến Hoàng Hậu hắc hóa.

Hôm nay, ta bình yên thoát khỏi một kiếp, chỉ mong sau này nàng sẽ không đi vào con đường ch//ết đó.

Ta âm thầm trấn an bản thân, lại qua một đêm ngon giấc.

Sáng sớm hôm sau, theo tiếng chim hót bên ngoài, ta vươn người thức dậy.

Chuẩn bị mở một chương mới cho cuộc đời.

Hôm nay chính là ngày đầu tiên ta thoát khỏi cái ch//ết.

Đường Tuyết mặc một chiếc váy lụa đỏ thêu hoa hải đường màu vàng, mỉm cười bước vào phòng:

“Công chúa, người đã dậy chưa? Người mau thức dậy đi, nương nương đã thay xong y phục, đang chờ người cùng đến điện Hiệt Phương.”

Ta sửng sốt, động tác đứng dậy lập tức dừng lại: “Sao phải đến điện Hiệt Phương?”

Đường Tuyết cười nói: “Công chúa, người quên rồi sao. Hôm nay là ngày 2 tháng 8, bệ hạ muốn tổ chức lễ phong phi cho vị Mai cô nương kia, người muốn tất cả phi tần, công chúa đều phải có mặt.”

Tim ta lỡ một nhịp: “Ngày 2 tháng 8… không phải hôm qua sao?”

Khuôn mặt Đường Tuyết đầy vẻ kinh ngạc: “Công chúa ngủ đến mơ hồ rồi sao? Hôm qua là ngày 1 tháng 8, tất cả các cung phi phải đến điện Khôn Nguyên thỉnh an nương nương, lúc đó không phải công chúa cũng ở đó sao?”

Ta bối rối: “Hôm qua? Ta… Không phải ta bị bệnh à? Mẫu hậu còn mời thái y đến xem cho ta mà.”

Đường Tuyết bị dọa giật mình, nhanh chóng đi đến trước giường:

“Có phải công chúa thấy không thoải mái không? Sao lại nói linh tinh như vậy? Ta phải nhanh chóng bẩm báo cho nương nương, mời Lưu thái y đến xem một chút.”

Ta nhìn chằm chằm nàng ấy dứt khoát đi ra ngoài.

Trong lòng cực kỳ hoang mang.

Ta vội vàng xuống giường, ngay cả giày cũng quên mang, nhìn thấy ai thì lập tức kéo lại hỏi hôm nay là ngày mấy.

Nhưng dù là cung nữ hay thái giám thì câu trả lời chỉ có một:

“Bẩm công chúa, hôm nay là ngày 2 tháng 8.”

Ta mờ mịt buông tay ra.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Là ta nằm mơ hay mọi người đều bị mất trí nhớ tập thể vậy?

Trong ánh mắt lo lắng của Hoàng Hậu, ta lại lần nữa bị bệnh.

Không thể cùng nàng đi đến điện Hiệt Phương.

Ta có một ý nghĩ hoang đường, cần được kiểm chứng.

Trời vừa tối, Hoàng Hậu đã trở về cung.

Lần này ta giả bộ ngủ, không hỏi nàng về mấy chuyện gia đình hay lông gà vỏ tỏi nữa.

Tránh để nàng thấy được trên tay ta có một vết thương.

Ban đêm, ta trằn trọc trở mình, trong đầu nghĩ đến rất nhiều trường hợp.

Đến khi trời tờ mờ sáng, ta mới mệt mỏi miễn cưỡng thiếp đi.

Nhưng do trong lòng có chuyện nên chỉ ngủ chập chờn.

Một lúc sau, ta bị tiếng bước chân đánh thức.

Trên người Đường Tuyết vẫn là váy lụa đỏ thêu hoa hải đường màu vàng, mỉm cười đi tới:

“Công chúa, người đã dậy chưa? Người mau thức dậy đi, nương nương đã thay xong y phục đang chờ người cùng đến điện Hiệt Phương.”

Trong lòng ta buồn bực, vội hỏi:

“Hôm nay là ngày mấy?”

Đường Tuyết cười nói:

“Công chúa, người ngủ đến mơ hồ rồi sao? Hôm nay là ngày 2 tháng 8, bệ hạ muốn tổ chức lễ phong phi cho vị Mai cô nương kia, ngài muốn tất cả phi tần, công chúa đều phải có mặt.”

Ta vén tay áo lên, vết thương trên tay đã biến mất.

Rõ ràng hôm qua là ngày 2 tháng 8, ta cắn răng tự rạch tay mình.

Đây không phải mơ!

Một cơn ớn lạnh đang chạy dọc theo sống lưng.

Thời gian, hình như bị đình trệ tại ngày 2 tháng 8.

Bởi vì…

Ta, người đáng ra phải ch//ết lại không ch//ết.

5.

Lần thứ tám rồi.

Đường Tuyết đã tám lần mặc váy lụa đỏ thêu hoa hải đường màu vàng bước vào phòng của ta, nàng ấy mỉm cười nói:

“Công chúa, người đã dậy chưa? Người mau thức dậy đi, nương nương đã thay xong y phục đang chờ ngài cùng đến điện Hiệt Phương.”

Ta nắm chặt chăn, hồi lâu cũng không trả lời.

Đường Tuyết nghi hoặc: “Công chúa, người sao vậy? Thấy khó chịu trong người sao?”

Ta lắc đầu một cái: “Không sao, chẳng qua ta đang nghĩ… lát nữa nên mặc gì.”

Bảy lần liên tiếp trải qua ngày 2 tháng 8, mọi chuyện đã vô cùng rõ ràng.

Nếu như ta không đến điện Hiệt Phương theo đúng cốt truyện thì cuộc sống sẽ vĩnh viễn dừng ở ngày này.

Binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn.

Thay vì cứ tiếp tục cái vòng tròn vô vọng này, không bằng đi đến điện Hiệt Phương một lần. Nói không chừng còn có thể thấy một tia hy vọng.

Quyết định như vậy đi.

Cẩn thận, đề phòng từng người muốn tiếp cận ta.

Đồng thời, kiên quyết không đi đến cạnh hồ nước trong điện Hiệt Phương.

Khi ta đến điện Hiệt Phương thì hầu hết tất cả các phi tần đã có mặt.

Lệ Phi và Hiền Phi lần lượt ngồi ở đầu hàng bên trái và bên phải.

Chia bè kéo cánh, vô cùng rõ ràng.

Chẳng qua bầu không khí này có hơi kỳ quái.

Nếu là ngày thường thì hai bên đã sớm chọc ngoáy nhau vài câu, giương cung bạt kiếm mấy trận rồi.

Không biết tại sao không nay lại yên tĩnh như vậy, mỗi người chỉ tự mình cúi đầu uống trà.

Trong khi ta đang thắc mắc thì bên tai truyền đến giọng nói ngạc nhiên của Hoàng Hậu:

“Hành Đoan cô cô, sao ngươi lại ở đây?”

Có một ma ma khoảng bốn mươi tuổi, sắc mặt nghiêm nghị đi ra từ điện Hiệt Phương.

Bà ấy lễ phép hành lễ với Hoàng Hậu, lúc này mới đứng thẳng người, giọng điệu đúng mực:

“Bẩm Hoàng Hậu nương nương, Mai cô nương mới vào cung, chưa biết quy củ trong cung nên bệ hạ phái nô tỳ đến chăm sóc nàng mấy ngày.”

Hành Đoan vốn là người bên cạnh Thái hậu, làm việc tỉ mỉ chu đáo, lại dứt khoát, là người được cả Thái hậu và Hoàng Đế tin tưởng.

Kể từ khi Thái hậu băng hà vào năm trước thì Hoàng Đế đã điều Hành Đoan đến bên cạnh mình, phong là Ngự Tiền Thượng Nghi, chuyên xử lý những chuyện tư mật của hậu cung.

Một người như vậy mà lại bị phái đến phụ trách điện Hiệt Phương.

Chỉ từ chi tiết nhỏ này cũng đủ khẳng định Hoàng Đế cực kỳ coi trọng Mai Nhược Tuyết.

Lệ Phi cười lạnh, đặt mạnh chén trà lên bàn.

Hiền Phi nhíu mày:

“Muội muội nhẹ tay một chút, bộ ấm trà này bệ hạ vô cùng yêu thích, được làm từ cây tùng bách ngàn năm. Sinh thần năm ngoái ta xin bệ hạ rất lâu mà bệ hạ cũng không cho.”

Ý tứ phẫn uất trong lời nói này rất rõ ràng, Lệ Phi liếc nàng ta một cái, sự tức giận của Lệ Phi cũng dịu đi.

Nàng ta nhìn sắc mặt bình tĩnh của Hoàng Hậu, đột nhiên mỉm cười, giọng nói đầy ẩn ý:

“Đừng nói chỉ một bộ ấm trà cũ, thần nghĩ nếu vị Mai cô nương kia muốn sao trên trời thì bệ hạ cũng hái xuống cho nàng ta.”

“Đây còn là lúc chưa được phong phi nhé. Nhưng ân sủng lớn như thế này, sau ngày hôm nay, e rằng chỉ có Hoàng Hậu nương nương mới có thể áp chế nàng mấy phần thôi.”

“Quan trọng là, không biết có thể áp được bao lâu.”

Hoàng Hậu giống như không nghe ra ẩn ý trong câu nói của nàng ta, vẻ mặt hòa ái nói với mọi người”

“Bệ hạ quả là người chu đáo, chỗ Mai Phi nhờ ngươi, nếu có thiếu thứ gì thì cứ phái người đến điện Khôn Nguyên nói một tiếng.”

“Bổn cung và bệ hạ đã là vợ chồng nhiều năm nhưng chưa thấy ngài chu đáo với người nào như vậy. Ta nghĩ vị Mai Phi muội muội này chắc chắn có phần hơn người.”

“Bổn cung đã sớm tò mò nhưng nghe nói từ khi nàng vào cung thì thân thể không khỏe nên chưa có dịp gặp mặt.”

“Hôm nay là ngày lành của nàng ấy, về công về tư bổn cung vẫn phải chiếu cố nàng ấy và gặp mặt người muội muội mới này.”

Lệ Phi quay mặt đi, khịt mũi một cái.

Hiền Phi cầm lấy nắp trà khẽ mở, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.

Vân Tiệp Dư giả bộ cúi đầu uống trà nhưng ánh mắt có chút lơ đãng.

Bầu không khí trong điện đột nhiên trầm xuống, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, yên lặng áng chừng sức nặng của Mai Nhược Tuyết.

Mọi người ngồi uống tầm nửa tách trà, thì Lý tổng quản bên cạnh Hoàng Đế cười híp mắt, bắt đầu truyền chỉ.

“Bệ hạ mời các vị nương nương đi đến đình Đinh Lan.”

Ta đột nhiên cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Đình Đinh Lan.

Hình như công chúa Vĩnh An ch//ết ở gần đó.