Chương 3 - Xuyên Thành Bạn Gái Thực Dụng

8

Tôi ở trong nhà vệ sinh một lúc.

Vốc nước lên mặt, cố xua bớt hơi rượu còn vương trên da.

Khi quay trở lại phòng bao, vừa đứng ở cửa định đẩy vào—

Từ khe cửa chưa đóng chặt, tôi nghe thấy những tiếng bàn tán mơ hồ vọng ra:

“Tôi cố tình hỏi đấy, các cậu thấy vẻ mặt xấu hổ của cô ta chưa? Cười chết mất thôi.”

Tôi nhận ra ngay giọng nói đó, chính là người đã hỏi tôi học trường nào.

“Tôi đã điều tra từ trước rồi, cô ta bỏ học từ cấp hai, chưa đủ tuổi đã vào nhà máy vặn ốc vít. Đây chẳng phải kiểu con gái làm công trong xưởng mà dạo này trên mạng hay nhắc đến sao? Ha ha ha!”

Tiếng cười vang lên một trận. Giọng nói dịu dàng của Tô Như Yên vang lên, mang theo chút bất đắc dĩ:

“Nhưng cậu cũng không nên làm cô ấy khó xử trước mặt mọi người như vậy.”

Người kia tỏ vẻ không phục:

“Tôi chỉ thấy khó chịu thôi! Cô ta cứ bám lấy Yến An như con cóc ghẻ ấy. Cậu nói xem, cô ta có gì hơn cậu chứ? Rồi sẽ có ngày Yến An tỉnh ngộ, nhận ra cậu hơn cô ta cả vạn lần.”

Tôi không muốn nghe tiếp nữa.

Tôi gửi tin nhắn cho Giang Yến An, rồi xoay người định rời đi.

Nhưng vừa ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp một đôi mắt đen sâu thẳm.

Giang Yến An đứng không xa, ánh đèn mờ mờ hắt lên khuôn mặt anh ta, khiến tôi không thể nhìn rõ biểu cảm.

Những tiếng bàn tán trong phòng bao ngày càng lớn, vang vọng rõ ràng giữa tôi và anh ta.

Tôi mím môi, cúi đầu bước đi, nhưng khi đi ngang qua Giang Yến An, cổ tay đột nhiên bị anh ta nắm lấy.

“Về cùng nhau đi.”

9

Ra khỏi quán bar, bầu trời bên ngoài đã tối hẳn.

Giang Yến An mở túi đồ cầm trong tay, đưa cho tôi:

“Em không khỏe, đừng uống rượu hay nước lạnh.”

Tôi nhìn hộp sữa nóng anh ta đưa, nhìn rất lâu, nhưng không nhận lấy.

Ký ức về đoạn kịch bản này hiện lên trong đầu, tôi làm theo lời thoại nguyên bản:

“Giang Yến An, anh có phải cũng khinh thường tôi không? Thấy tôi không có gì đáng tự hào, cảm thấy tôi chỉ là một đứa con gái làm công trong xưởng, là trò cười trong đám sinh viên các anh?”

Từ khi xuyên vào đây, đây là lần đầu tiên tôi gọi đúng tên anh ta.

Trong kịch bản gốc, tôi phải tức giận, cơn nóng bốc lên khiến tôi thậm chí còn giáng cho anh ta một cái bạt tai.

Nhưng bây giờ, giọng tôi lại vô cùng bình thản.

Hộp sữa nóng kia, vì để ngoài trời quá lâu, đã bắt đầu nguội lạnh.

Lễ hội trường đã kết thúc từ lâu, nhưng trong đầu tôi vẫn cứ hiện lên hình ảnh của Tô Như Yên trên sân khấu.

Cao quý, rạng rỡ, sáng chói.

Càng làm nổi bật tôi trong bóng tối, mờ nhạt và vô hình.

Thật ra bọn họ nói không sai.

Tôi hám lợi, tính tình không tốt, học vấn cũng chẳng cao.

Tôi chẳng qua chỉ là chất xúc tác giữa anh và Tô Như Yên, một tấm nền để làm nổi bật bọn họ.

Tôi chờ đợi Giang Yến An thấy chán ghét, chờ anh ta trách tôi gây chuyện vô lý.

Nhưng điều tôi không ngờ đến là—

Giang Yến An bỗng ôm tôi vào lòng, ngón tay dịu dàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt tôi.

“Vậy em có biết bọn họ từng nói gì về anh không?”

“Lúc mới nhập học, anh vác theo một cái bao tải lớn, ngày đầu tiên đã bị mọi người bàn tán xôn xao. Họ nói không ngờ thời đại này còn có kẻ nhà quê đeo bao tải đựng phân u rê.”

Giang Yến An giơ tay ra hiệu một chút, giọng anh bình thản:

“Cái bao đó là bà nội anh cẩn thận giặt sạch, phơi khô rồi mới đưa anh để đựng chăn màn.”

“Anh còn mang theo hũ tương ớt nhà làm để tặng người khác, nhưng bọn họ nói là không hợp vệ sinh.”

“Sau khi Tô Như Yên tỏ tình với anh trước mặt mọi người, anh lại có thêm biệt danh mới: thằng đàn ông nghèo muốn bám váy phụ nữ.”

Trong truyện giai đoạn đại học của nam chính chỉ được lướt qua vài dòng.

Cuốn sách chỉ nói anh ta nghèo, bị coi thường, bị chế giễu.

Nhưng vì là truyện nam chính đi lên từ nghịch cảnh, chẳng bao lâu anh ta sẽ vùng lên, dần dần trở thành nam thần của trường.

Nhưng trong thực tế, những nỗi nhục từng trải qua không thể chỉ viết vài câu là có thể xóa bỏ.

“Thế nên em đừng để ý đến những lời bàn tán đó, vì chúng lúc nào cũng phiến diện và cay nghiệt.”

“Việc chúng ta cần làm là không đánh giá người khác, nhưng cũng không cần quá khắt khe với chính mình.”

“Xuất thân, gia cảnh khác biệt, sẽ rất khó để có được sự thấu hiểu thực sự.”

Lúc này, chúng tôi đã vô thức đi đến trước cửa nhà.

Bóng đèn đường bên ngoài phòng trọ bị hỏng, chớp tắt liên tục.

Giang Yến An dừng bước, lấy một thứ gì đó từ trong áo ra.

Không biết từ lúc nào, anh đã giấu hộp sữa vào trong người.

Hộp sữa vốn đã nguội lạnh, nhưng nhờ hơi ấm cơ thể anh, nó dần ấm lại.

Anh mở nắp, đưa hộp sữa cho tôi.

Tôi mím môi, lần này không từ chối nữa mà nhận lấy.

“Thanh Thanh.”

Ánh mắt của Giang Yến An còn sáng hơn cả những ngôi sao trên trời.

Giọng anh trầm ấm, nghiêm túc mà dịu dàng:

“Em có muốn đi học lại không?”

10

Tôi ngồi trên ghế sofa rất lâu.

Sáng nay, Giang Yến An có tiết nên đã rời nhà từ sớm.

Tôi cứ cắn móng tay, mãi nghĩ về câu hỏi của anh ta tối qua.

Anh hỏi tôi có muốn đi học lại không, phản ứng đầu tiên của tôi là từ chối ngay lập tức.

Học hành quá khó, thi đại học lại càng khó, chưa kể học phí và chi phí sinh hoạt cũng là một vấn đề lớn.

Từ nhỏ, tôi đã luôn nghe người lớn nói như vậy.

Cuộc đời của tôi và nguyên chủ giống nhau đến kỳ lạ—đều bỏ học sớm, đều bước vào xã hội từ khi còn quá trẻ.

Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo, nhà nào cũng khó khăn, thậm chí nhà tôi còn chẳng có nước máy.

Năm tôi 15 tuổi, bị ép phải nghỉ học.

Tôi vẫn nhớ rõ khuôn mặt đầy giận dữ của cha mình khi ấy:

“Muốn đi lấy chồng hay đi làm? Nuôi cô lớn từng này, ăn bao nhiêu gạo, nếu không kiếm ra tiền thì lẽ ra lúc sinh ra tôi nên bóp chết cô từ đầu!”

Tôi chọn đi làm, cùng đám con gái trong làng đi xuống phía Nam.

Vì chưa đủ tuổi, tôi chỉ có thể làm nhân viên gội đầu, lương chỉ bằng một phần tư người khác, đủ sống qua ngày.

Ba năm sau, tôi đủ tuổi để vào xưởng.

Tôi từng làm ở nhà máy sản xuất mì ăn liền, nhà máy điện thoại, nhà máy nước giải khát.

Trên dây chuyền lắp ráp, có rất nhiều cô gái cùng tuổi như tôi.

Công việc trong xưởng rất vất vả, nhưng lương cao.

Mỗi lần lĩnh lương, thứ đầu tiên mà ai cũng muốn mua chính là một chiếc iPhone mới.

Nhưng tôi phải gửi tiền về quê, cho mẹ tôi chữa bệnh.

Tôi nghĩ rằng tôi hận bà.

Bà sinh ra tôi, nhưng lại chẳng thể bảo vệ tôi.

Những cô gái cùng tuổi tôi vẫn còn đi học, cuối tuần rủ nhau đi dạo phố, ăn uống vui vẻ.

Còn tôi thì ở trong nhà máy, bàn tay thô ráp đầy những vết sẹo vì làm việc.

Nhưng trước khi tôi rời đi, mẹ đã lén nhét vào túi tôi 500 tệ.

Số tiền đó là những ngày hè bà phơi nắng, còng lưng đào củ cải mười tiếng một ngày mà tích cóp được.

Bà chẳng cho tôi bao nhiêu tình thương, nhưng thỉnh thoảng vẫn có những khoảnh khắc ấm áp như vậy.

Vì thế, tôi không thể thật sự yêu bà, nhưng cũng không thể hoàn toàn hận bà.

Tôi luôn biết rằng, con đường học hành rất khó khăn.

Nó đòi hỏi một gia đình ổn định, cần cha mẹ ủng hộ.

Cần tiền, cần thời gian.

Những đứa trẻ nhà nghèo không thể đợi đến năm 22 tuổi mới bắt đầu kiếm tiền được.

Vì vậy, khi Giang Yến An hỏi tôi, phản ứng đầu tiên của tôi là từ chối.

Nhưng giờ đây, tôi lại có chút do dự.

Ngoài kia, không khí nhộn nhịp và rộn ràng của thành phố vang vọng vào cửa sổ.

Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có mưa, nhưng bây giờ bầu trời lại trong xanh không một gợn mây.

Vậy nên, những gì từng trải qua cũng không nhất định là chân lý đúng đắn, phải không?

Có lẽ tôi không cần một gia đình, không cần cha mẹ, không cần phải lo lắng quá nhiều.

Chỉ cần tôi muốn, chỉ cần tôi cố gắng, chỉ cần tôi kiên trì.

Học hành… có lẽ cũng không khó đến thế, đúng không?

11

Giang Yến An trở về, trong tay ôm theo một chiếc hộp lớn.

Bên trong là đầy ắp sách giáo khoa và vở bài tập.

“Trước tiên, ôn lại chương trình cấp hai.”

“Sau đó học kiến thức cấp ba từ căn bản, rồi từ từ luyện tập.”

Tôi mở sách giáo khoa cấp hai, mọi thứ trước mắt đều xa lạ.

Tôi cứ nghĩ mình đã quên hết những bài thơ, bài văn từng học thuộc năm nào.

Nhưng không, lật sang một trang, tôi lại vô thức nhớ ra những gì viết phía sau.

Phòng trọ cách âm không tốt, tiếng ho khan, tiếng hét la luôn cắt ngang việc học của tôi.

Về sau, Giang Yến An nói với giáo viên một tiếng, tôi được đến học trong một phòng trống ở trường.

Khi tan học chờ Giang Yến An, tôi lại đụng mặt Tô Như Yên.

Cô ta nhìn quyển sách tôi cầm trên tay, rõ ràng có chút bất ngờ.

Tôi theo phản xạ giấu quyển bài tập toán ra sau lưng, không hiểu sao lại làm vậy.

Tôi không muốn để cô ta thấy, cầm sách cấp ba trước mặt Tô Như Yên khiến tôi cảm thấy xấu hổ.

“Bây giờ mới chịu mở sách ra xem à? Tôi cứ tưởng cô chỉ biết ngồi lì trong phòng trọ, ăn vặt, chơi game thôi chứ.”

“Cuối cùng cũng nhận ra mình không xứng với Yến An, nên bắt đầu cố gắng rồi à?”

Tô Như Yên vẫn luôn nói năng cay nghiệt như thế.

Tôi đáp trả ngay: “Cô quản rộng quá nhỉ.”

Không biết vì sao, cô ta tiến lại gần tôi, có vẻ còn định nói thêm gì đó.

Đúng lúc Giang Yến An tan học. Tôi không muốn tốn thời gian đôi co với cô ta.

Tôi liếc cô ta một cái, mỉa mai:

“Không bằng cô rồi, tiểu thư nhà giàu sống trong nhung lụa, lại còn hạ mình nói chuyện với gái nhà máy như tôi. Không sợ làm ô nhiễm bầu không khí cao quý của cô à?”