Chương 4 - Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Ác Độc
10
Tôi nhận ra rồi, cái ông bố đầu đất Kiều Tuấn này, có thành kiến với tôi sâu đậm lắm.
Không – ông ta vốn dĩ vẫn luôn như vậy!
Hồi còn ở mẫu giáo, tôi giành được rất nhiều hoa điểm tốt và giấy khen.
Kiều Tuấn không thèm nhìn lấy một cái:
“Giấy khen với hoa mẫu giáo, ai có tay chả lấy được.”
Lên tiểu học, tôi luôn cùng hạng nhất với Kiều Nhất và Kiều Nhiên.
Kiều Tuấn liếc mắt khinh thường:
“Cộng trừ nhân chia, mấy ai không biết tính?”
Lên cấp hai, tôi vượt mặt cả học sinh cấp ba, đạt giải Nhất cuộc thi Olympic Vật lý toàn quốc dành cho học sinh trung học.
Kiều Tuấn lạnh tanh hừ một tiếng:
“Chắc hên thôi.”
Nhưng khi đến lượt Kiều Nhất đoạt giải Nhất Olympic Tin học Quốc gia,
Kiều Nhiên đoạt giải Nhất Olympic Toán Quốc gia –
Kiều Tuấn thì sao?
Nét mặt rạng ngời tự hào, ánh mắt ấm áp, giọng nói đầy xúc động:
“Không hổ là con của ba! Tuyệt vời lắm! Ba thật sự rất tự hào về các con!”
Tôi: “…”
Kiều Nhất, Kiều Nhiên, Thẩm Ninh: “…”
Loại bố “tiêu chuẩn kép” như này, khỏi cần cũng được.
11
Lên cấp hai có thể ở nội trú – với tôi mà nói đúng là phúc lợi lớn nhất trời ban.
Nghĩa là cuối cùng tôi cũng không phải ngày nào cũng nhìn thấy cái mặt của Kiều Tuấn nữa.
Bình thường mà nói, một tổng tài bận rộn như ông ta thì nên vùi đầu trong văn phòng, làm việc mờ cả mắt, chết dí trên đống văn kiện mới phải.
Thế mà ông ta—
Chiều nào cũng năm giờ là tan làm, về nhà là ôm lấy Thẩm Ninh hôn hít như hút thuốc lào, rồi cả nhà ăn cơm kiểu mẫu (trừ tôi – tôi không được tính), sau đó chơi với hai đứa nhỏ tăng cường “gắn kết tình cảm”.
Tối thì dắt vợ về phòng.
Sáng hôm sau tám giờ tinh thần sảng khoái, mặt mày hồng hào đi làm.
Bạn thấy không? Bạn nếm đi. Bạn nhấm kỹ lại đi.
Cái ông này sống sướng như thần tiên ấy!
Trợ lý của ông ta từng nói:
“Từ khi chưa kết hôn với Thẩm Ninh, tổng giám đốc của chúng tôi đúng là một con máy làm việc. Lịch trình kín như sao Vbiz, từng phút từng giây đều có quy định. Mặt lạnh như băng, không có cảm xúc. Hơn nữa, dạ dày bị viêm mãn tính do stress và thức khuya triền miên.”
Giờ thì sao? Trợ lý vui như Tết:
“Bây giờ tổng giám đốc không những khỏi bệnh dạ dày, mà tính tình còn dịu đi thấy rõ, nhân tính hơn hẳn trước kia!”
Ha ha. Cái gọi là “nhân tính” của ông ta, thường xuyên được xây dựng trên nền tảng đau khổ của tôi.
12
Chiều hôm ấy, tôi cùng Kiều Nhất và Kiều Nhiên cùng nhau về nhà.
Đi ngang một con hẻm nhỏ, thì bị mấy tên lưu manh chặn lại.
Quay đầu, phía sau cũng bị bọn chúng bao vây!
Tên đầu sỏ đeo dây chuyền đầu lâu, tay xăm hình bọ cạp, vừa nhìn đã biết không phải loại dễ chơi.
Hắn đảo mắt từ trên xuống dưới, nheo nheo mắt như đang đánh giá ba đứa chúng tôi có đủ “béo” để chém không.
Một tên khác bước lên, giọng lười biếng kéo dài:
“Mấy em học sinh, móc chút tiền cho bọn anh mua bao thuốc đi nà~~”
Tôi lạnh lùng bật ghi âm điện thoại:
“Anh vừa nói gì cơ?”
Tên khác mất kiên nhẫn:
“Tai điếc à? Tao bảo mày móc tiền ra đây!”
Kiều Nhất lúc này mặt mày lạnh như sắt, đôi mắt tối đen, sắc mặt âm trầm, cơ mặt khẽ giật – hắn đang cố kiềm chế cơn giận.
Tôi hiểu rõ, Kiều Nhất không phải dạng “đại ca trường học” hay “giang hồ đánh đấm”.
Cậu ta sinh ra trong gia đình danh giá, lạnh lùng lý trí, ở trường chưa ai dám chọc vào.
Dù có ai khiến cậu khó chịu, cũng chỉ bị “âm thầm xử lý sạch sẽ”, không để lại dấu vết.
Vì thế, dù có khí chất “cool ngầu”, nhưng cậu ấy chưa có kinh nghiệm thực chiến.
Cho nên – sân khấu kế tiếp là của tôi.
Kiều Nhất vẫn cố gắng lý trí:
“Tiền có thể cho các anh, nhưng phải thả bọn tôi đi.”
Tên cầm đầu nhếch môi cười giả lả:
“Tất nhiên rồi.”
Nhưng ánh mắt hắn vẫn dính chặt vào tôi và Kiều Nhiên, nhìn đến mức người ta muốn lột da hắn.
Kiều Nhiên thì tuy mặt không đổi sắc, nhưng bàn tay siết chặt gấu áo đã tố cáo cô bé đang rất căng thẳng.
Kiều Nhất sắp không nhịn nổi nữa rồi.
Lúc này, tôi cười nhạt, bước lên từ phía sau cậu:
“Nếu bọn tôi không cho thì sao?”
Tên cầm đầu lập tức nổi giận:
“Không cho? Vậy là không muốn rời khỏi đây rồi nhỉ?! Anh em, lên!”
Mấy tên lưu manh bắt đầu áp sát.
Tôi ném ba lô và điện thoại cho Kiều Nhất, mắt lấp lánh ánh sáng hưng phấn:
“Giữ chặt Kiều Nhiên cho tôi.”
Sợ hả?
Không! Tôi đang vui phát điên đây này!
Tay tôi run run không phải vì sợ – mà vì phấn khích!
Bao nhiêu năm trời bị cái ông bố cặn bã Kiều Tuấn chọc điên, lửa trong người chẳng có chỗ phát tiết – suýt nữa đốt cháy phổi rồi.
Bây giờ thì hay lắm, tự nhiên có người tình nguyện làm bao cát rồi nè!
Hơn nữa tôi đã bật ghi âm rồi. Đến lúc báo cảnh sát, tôi vẫn là người đúng luật!
Hahahahahaha, cảm ơn mấy người đã tự dâng xác tới cửa!
“Cẩn thận—”
Tôi nghe thấy giọng Kiều Tuấn vang lên nhắc nhở từ phía sau.
Nhưng tôi đã như cơn gió lao vút ra ngoài!
Một cú đá tung người hạ gục thằng nhãi ốm nhom gần nhất, ngay sau đó là một cú đấm thẳng vào mặt tên bên cạnh!
Một tên khác gầm lên lao về phía tôi, bị tôi quay người vật qua vai, đập thẳng vào một tên đứng sau!
Trong khung cảnh hỗn loạn, tôi tìm được điểm mở, bật lên bờ tường mượn lực, xoay người tung cước thẳng vào ngực tên đầu sỏ!
“Rắc—”
Một tiếng gãy xương giòn tan vang lên đầy đáng thương.
13
Sảng khoái cực độ!
Lâu lắm rồi tôi mới được thoải mái tung chiêu như vậy!
Vì vậy mà cho dù hiện tại tôi cùng Kiều Nhất và Kiều Nhiên đang ngồi trong đồn cảnh sát chờ phụ huynh, tôi vẫn tâm trạng vui vẻ, ngồi rung chân ngân nga hát nhỏ.
Đám lưu manh kia từng có tiền án vì đe dọa, tống tiền, nhưng vì số tiền không lớn, hành vi chưa nghiêm trọng nên chỉ bị giam vài ngày rồi lại thả ra.
Cảnh sát cũng bực đến phát ngán vì mấy thằng rác rưởi đó.
Cho đến khi chúng đụng phải tôi – một bức tường thép.
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời mấy tên đó đi tống tiền không vào đồn mà vào… bệnh viện.
Tôi hùng hồn nói:
“Chú cảnh sát, chúng cháu hoàn toàn là chính đáng phòng vệ.”
Chú cảnh sát: “…”
Kiều Tuấn tới nơi, mặt không còn muốn nói lời nào:
“…”
Cả thể xác lẫn tâm hồn ông ta đều mỏi mệt, nhưng vẫn cố gắng giữ giọng bình tĩnh:
“Nói đi, Kiều Nguyệt. Lần này con lại gây ra chuyện gì?”
Tôi thành thật khai báo:
“Có mấy tên du côn định tống tiền tụi con, thế là con đánh cho tụi nó nhập viện.”
Tôi lắc nhẹ điện thoại, phát ra đoạn ghi âm rõ mồn một:
“Mày nói cái gì cơ?”
“Tai mày điếc à?! Tao bảo tụi mày móc tiền ra đây!”
“Tiền có thể đưa, nhưng phải thả bọn tôi đi.”
“Tất nhiên rồi.”
“Nếu chúng tôi không đưa thì sao?”
“Không đưa? Vậy khỏi đi nhé! Anh em, lên!”
“Kiều Nhất, bảo vệ Kiều Nhiên.”
Sau đó là âm thanh hỗn loạn: tiếng rơi bịch bịch, tiếng đấm đá liên tiếp – tất cả vang dội như phim hành động.
Tôi chớp mắt vô tội, tay dang ra kiểu “con không biết gì hết”:
“Là chúng bắt đầu trước, hơn nữa còn là người động thủ trước.”
Kiều Nhiên rụt rè lên tiếng:
“Chị Nguyệt nói đúng mà… Mấy tên đó đâu chỉ định lấy tiền, chúng còn định…”
Kiều Nhất lạnh lùng nói:
“Lúc đó tất cả đều nhìn chằm chằm vào chị Nguyệt và Kiều Nhiên.”
Chuyện sau đó không cần nói ra, ai cũng hiểu đám khốn đó định giở trò gì.
Nghe hai đứa con nói vậy, ánh mắt Kiều Tuấn chợt lạnh lẽo.
Ông ta phất tay, ra hiệu cho trợ lý xử lý nốt, rồi đưa cả ba đứa chúng tôi về nhà.
14
“Chị đánh chúng thê thảm lắm à?”
Kiều Nhất hỏi nhỏ.
Tôi ngậm cây kẹo mút, đáp tỉnh queo:
“Yên tâm đi, có chừng mực cả. Nhiều lắm cũng chỉ gãy vài cái xương sườn, rụng mấy cái răng thôi.”
Kiều Nhiên mắt sáng rỡ như sao, giọng ngưỡng mộ:
“Chị Nguyệt lợi hại quá đi!”
Kiều Nhất chầm chậm thở dài một hơi, vẻ mặt dần trở nên kiên định.
Vài ngày sau, tôi gần như không gặp lại cậu ấy sau giờ tan học.
Hỏi Kiều Nhiên, mới biết Kiều Nhất đã chủ động nhờ Kiều Tuấn tìm cho một huấn luyện viên dạy võ, mỗi ngày tan học đều đi tập.
Rõ ràng, vụ gặp lưu manh hôm đó đã đánh vào tự tôn của cậu ta.
Một thiên chi kiêu tử như cậu ấy, không thể chấp nhận việc mình không thể bảo vệ người thân.
Tặc, tiềm năng vô hạn, đúng là đứa trẻ đáng dạy!
15
Trước khi xuyên sách, tôi là kiểu “con nhà người ta” mà phụ huynh thường lấy ra để so sánh.
Tiểu học nhảy hai lớp, cấp hai nhảy một lớp, lên lớp 10 thì đoạt huy chương vàng Olympic Vật lý Quốc tế, được trường Q – đại học Top 1 toàn quốc – tuyển thẳng.
Lúc đó tôi cũng nghĩ giống như Kiều Tuấn, không muốn lãng phí thời gian, nên sau khi nhận được lời mời nhập học thì thuận theo tự nhiên vào đại học sớm, từ đó chìm đắm trong vòng xoáy học thuật, cày cuốc đến mòn não, cuối cùng cày thẳng mình vào trong một cuốn tiểu thuyết…
Tổ mẹ nó! MỆT CHẾT TÔI RỒI!!
Kiếp này, tôi thề – tôi không nhảy lớp nữa!
Tôi muốn tận hưởng thời gian trung học như một con người bình thường!