Chương 12 - Xuyên Không Vào Truyện Ngôn Tình

Kỹ thuật của tôi tiến bộ rất nhanh, thăng chức cũng vậy, trong tay toàn là bằng cấp, tương lai sáng lạn.

Người khác mỗi khi nhắc đến tôi đều nói tôi là ngôi sao mới trong lĩnh vực phẫu thuật tim.

Nhưng hình như ông trời không quen nhìn cuộc đời tôi cứ thuận lợi như thế, chú Hoàng đột nhiên phát bệnh tim té xỉu, được đưa đến bệnh viện.

Hôm đó tất cả các bác sĩ có kinh nghiệm đều có ca phẫu thuật khác, chỉ còn lại mình tôi.

Đây không phải là cuộc phẫu thuật đầu tiên tôi mổ chính nhưng lại là cuộc phẫu thuật đau khổ nhất trong cuộc đời tôi.

Mỗi một bước tôi đều nghiêm khắc làm y như lời dạy dỗ của chú Hoàng, chỉ tiếc động mạch chủ bị rách quá nghiêm trọng, đến thần linh cũng phải bó tay không còn cách nào.

Tôi bất lực mà nhìn đồng hồ, báo lại thời gian t/ử v/o/n/g.

Chú Hoàng đã ch ết dưới d/a/o của tôi.

Sau khi t/a/n/g lễ kết thúc, tôi nhốt mình trong phòng.

Tôi kiểm tra đi kiểm tra lại nhật ký phẫu thuật, nhớ lại vô số lần quá trình phẫu thuật hôm đó.

Mỗi một phán đoán của tôi đều không sai, thao tác phẫu thuật cũng không hề có một chút sai lầm nào nhưng tôi không có cách nào có thể dừng việc tự trách.

Tôi còn nhớ lần đầu tiên tôi mổ chính, chú Hoàng đã nói với tôi: “Con là bác sĩ phẫu thuật có thiên phú nhất mà chú từng gặp, đây là món quà ba mẹ con đã để lại cho con, là phần thưởng của trời cao, con nhất định sẽ trở thành một bác sĩ phẫu thuật xuất sắc mà khi những bác sĩ khác được nhìn con mổ là vinh hạnh của họ”Sau đó, tôi nhìn vào gương, phát hiện mình không thể phát ra tiếng được nữa.

Tôi trở thành một người c/â/m.

Làm sao người c/â/m có thể lên bàn phẫu thuật? Làm sao có thể sai ý tá lấy dụng cụ được? Chẳng lẽ dùng ngôn ngữ cơ thể?

Bệnh viện cho tôi nghỉ phép, nói rằng chờ tôi buông được vết thương trong lòng thì tự nhiên sẽ khỏi, nói rằng bọn họ mong tôi trở về.

Dì Hoàng vốn sức khỏe đã không tốt, từ khi chú Hoàng qua đời, dì cũng ngã bệnh.

Ngày nào tôi cũng chăm sóc dì, không bao lâu, dì cũng đi theo chú.

Trước khi mất, dì nắm lấy tay tôi, nói với tôi: “Không phải là lỗi của con, đừng tự trách bản thân”

Sau khi dì Hoàng qua đời, tôi vẫn sống như trước.

Chẳng qua tôi bắt đầu không ngủ được, ban đầu tôi uống rươu, sau đó tôi phát hiện tay mình vì uống quá nhiều rượu mà trở nên run rẩy, tôi đã từng có một đôi tay vững như Thái Sơn, cũng là niềm kiêu ngạo của chú Hoàng.

Tôi cai rượu, lúc này mới kinh ngạc mà phát hiện ra cuộc sống trước đây của mình nhàm chán đến thế nào, trước đây tôi luôn đặt toàn tâm toàn ý lên việc học, căn bản không hề biết như thế nào gọi là gi ết thời gian.