Chương 15 - Xuyên Không Tìm Đường Về Nhà

38

 

Phó Cảnh Nguyên cười khổ đứng yên, một hồi lâu sau mới đi về phía phòng tôi.

 

Mắt thấy hắn muốn thu dọn tủ đồ của tôi, Tiểu Lăng vội đẩy hắn ra. "Ngài đừng chạm vào đồ của tiểu thư!"

 

Bởi vì dùng sức quá mạnh nên bọn họ không cẩn thận làm đổ ập cả chiếc tủ xuống.

 

Tôi kích động đến mức trái tim muốn nhảy ra khỏi ngực.

 

Mà đúng thời khắc này đột nhiên Tiểu Lăng như nhớ ra chuyện gì, nàng lẩm bẩm mấy tiếng rồi nhanh nhẹn kéo chiếc hộp ở tầng dưới cùng ra. Quả nhiên tìm thấy vật tôi để lại cho nàng, có khế đất, khế ước mua nhà, cửa hàng, vàng thỏi.

 

Còn có một bức thư…

 

Tiểu Lăng lập tức mở thư ra xem, sau đó nước mắt nàng tuôn như mưa xuống trang giấy.

 

Tôi nói mình đã sớm giúp nàng chuẩn bị hết thảy, quan phủ không còn giữ nô khế của nàng nữa, về sau nàng muốn đi đâu hay làm gì đều có thể tự quyết định.

 

Đương nhiên tôi không giúp nàng tìm một nơi nương tựa khác rồi, nam nhân tốt trên đời quá ít, mà Tiểu Lăng của tôi lại tốt như vậy, thật sự rất khó yên tâm giao nàng vào tay bất kỳ ai.

 

Chi bằng cứ giao nhiều tiền cho nàng là tốt nhất.

 

Tiểu Lăng run rẩy xem hết bức thư tôi để lại, rốt cuộc không nhịn nổi nữa mà khóc to.

 

Luồng ánh sáng trắng bên cạnh tôi càng phát sáng mãnh liệt, còn ẩn ẩn muốn hút tôi vào.

 

Rốt cuộc sắp được về nhà thật rồi.

 

Tôi thong thả tiến vào bên trong luồng sáng.

 

Đúng lúc này bỗng nhiên tôi nghe thấy một tiếng thét kinh hãi.

 

"Tiểu thư!"

 

Tiểu Lăng chạy về phía tôi, rồi cứ thế đâm xuyên qua thân thể.

 

"Ngươi có thể thấy ta ?" Tôi hỏi.

 

Nàng che miệng vừa rơi lệ vừa gật đầu.

 

"Tiểu thư, người phải đi rồi sao? Ta vĩnh viễn sẽ không quên người…"

 

"Ta cũng sẽ không bao giờ quên ngươi đâu." Tôi xoa tóc nàng.

 

39

 

Phó Cảnh Nguyên cũng run rẩy đi tới từ bên ngoài luồng sáng.

 

"Tiêu Tiêu…"

 

"Đừng gọi tên ta thân thiết như vậy."

 

"Tiêu Tiêu, ta biết sai rồi…"

 

Bả vai Phó Cảnh Nguyên run nhè nhẹ, thân hình cứng còng suy sụp. Hắn gần như khẩn cầu nhìn tôi: "Ta đã vì nàng mà cự tuyệt tứ hôn, buông bỏ thân phận, nàng đừng rời khỏi ta được không?"

 

"Quá muộn rồi." tôi hờ hững nhìn hắn. "Hơn nữa, chàng làm chuyện gì đều do chính mình lựa chọn, đừng nên dùng phần thâm tình tự cho là đúng đó để trói buộc ta."

 

Phó Cảnh Nguyên nắm chặt quyền, ngón tay trắng bệch.

 

"Vậy ta có thể đến thế giới của nàng tìm nàng không? Làm sao để tìm được nàng? Chẳng lẽ ta không thể『 xuyên không 』 sao, ta…"

 

Tôi bật cười cắt ngang lời hắn thao thao bất tuyệt.

 

"Ta van cầu chàng đừng bao giờ đi tìm ta nữa, ở thế giới của mình ta chỉ là một sinh viên bình thường chưa kết hôn, chuẩn bị hẹn hò yêu đương với mười tám anh cao phú soái đấy, đừng tới phá hoại chuyện tốt của ta."

 

Phó Cảnh Nguyên như bị sét đánh. Hắn còn muốn giãy giụa nói thêm gì đó, đột nhiên luồng ánh sáng vây quanh rồi nuốt chửng lấy tôi vào trong. Rốt cuộc tôi không còn nghe thấy âm thanh gì nữa, chỉ có thể trông thấy khuôn miệng đối phương mở ra khép vào liên tục.

 

Phiền phức quá.

 

Tôi chậm rãi nhắm hai mắt.

 

Được về nhà rồi.

 

Cuối cùng tôi cũng được về nhà rồi.

 

【 phiên ngoại 】

 

Suốt một năm sau ngày Lâu Tiêu rời đi, Phó Cảnh Nguyên luôn nghĩ cách xuyên đến thế giới của nàng.

 

Hắn bắt đầu thử cắt cổ tay, thắt cổ, đập đầu… Tất cả những phương thức Lâu Tiêu từng thử, hắn cũng thử qua hết một lần.

 

Biết đâu lại thật sự được nhìn thấy nàng thì sao?

 

Nhưng cứ liên tục tìm đường chết, thân thể hắn cũng ngày một kém đi.

 

Thật ra hắn rất hối hận vì lúc còn ở trong cung mình đã quá kích động tự xin biếm làm thứ dân, nếu không hiện giờ nhất định đã có người tự giác bưng thuốc dâng đến trước mặt hắn rồi, chứ không như hiện tại, đến tiền mua thuốc còn không có.

 

Thân thể hắn tựa như một bức tường hở tứ phía, chỉ một trận gió thổi qua cũng đủ làm hắn ngã nhào.

 

Đứa trẻ con đi ngang qua còn có thể đạp cho hắn một cú: "Cút đi, đồ ăn mày hôi thối!"

 

Phó Cảnh Nguyên ngã ngồi xuống đất, nửa ngày vẫn không đứng lên được.

 

Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa đi ngang qua. Hắn cảm giác có người vén rèm xe lên liếc mình một cái, sau đó xuống khỏi xe.

 

"Phó Cảnh Nguyên ơi Phó Cảnh Nguyên, hóa ra ngươi cũng có ngày hôm nay."

 

Phó Cảnh Nguyên cố gắng mở mắt liền trông thấy một gương mặt quen thuộc, Tô Ngọc Nghiên đang từ trên cao nhìn xuống hắn.

 

"Hiện tại ngươi biến thành bộ dạng này, ta cũng trở thành trò cười cho toàn bộ kinh thành, ngươi đã vui vẻ hài lòng chưa?"

 

Phó Cảnh Nguyên lắc đầu, cố gắng chống mình đứng dậy.

 

Tô Ngọc Nghiên lại nói: "Nếu Lâu Tiêu nhìn thấy bộ dạng này, sợ là kiếp sau cũng không thèm thích ngươi đâu."

 

Lâu Tiêu…

 

Đột nhiên Phó Cảnh Nguyên cảm thấy cực kỳ giận dữ. Nàng mà cũng xứng nhắc đến tên Lâu Tiêu?

 

Hắn lảo đảo xông lên ôm lấy thắt lưng Tô Ngọc Nghiên, hai người cùng ngã nhào xuống con sông đào bảo vệ thành trong tiếng kinh hô sợ hãi của một đám người.

 

Nước sông đập thẳng vào mặt mũi, Tô Ngọc Nghiên không ngừng giãy giụa, Phó Cảnh Nguyên vẫn ngoan cố nắm chặt tóc nàng.

 

Trước kia Lâu Tiêu cũng từng nhảy hồ mà đúng không? Biết đâu lần cố gắng này hắn cũng có thể xuyên không, còn có thể đưa cả Tô Ngọc Nghiên xuyên cùng. Hắn sẽ kéo Tô Ngọc Nghiên ra bắt nàng xin lỗi Lâu Tiêu.

 

Có lẽ khi đó Lâu Tiêu sẽ tha thứ hắn, tiếp tục ở bên hắn một lần nữa thì sao?

 

Phó Cảnh Nguyên nghĩ như vậy, thỏa mãn mỉm cười nhắm mắt lại…